Video ở quán bar bị tung lên mạng, xôn xao dư luận. Có đối tác rằng Tổng giám đốc của tập đoàn Phó thị thần kinh có vấn đề, hoặc là dừng hợp tác, hoặc là đột ngột rút vốn.
Mẹ tôi lo lắng chạy đôn chạy đáo cầu xin khắp nơi, tôi đã không còn tâm trí để giải quyết những chuyện này nữa.
Tiểu Tranh theo gió bay đi rồi, linh hồn tôi bị giam cầm trong giấc mơ cũ mà em ấy đã dệt nên cho tôi, không thể nào tỉnh lại nữa.
12
Phong cảnh ở Bern rất đáng sống.
Phó Tự Bạch cuối cùng cũng ký vào đơn ly hôn, giao một nửa tài sản cho Dịch Thư Hà để ấy giữ hộ tôi.
Tôi lấy ra một phần trong số đó, mở một quán rượu nhỏ ở đây.
Đa số khách đến là khách du lịch, khi gặp người Hoa, tôi sẽ trò chuyện với họ về những tin tức mới lạ gần đây.
Cuộc chiến chống lại bệnh tật dường như đã là chuyện của kiếp trước.
Bố mẹ cũng từng tìm kiếm t.h.i t.h.ể của tôi, nghe sau khi bị hỏa táng rồi rải tro theo gió, họ đều lắc đầu mắng tôi bất hiếu.
Tôi định cư ở đây với một thân phận hoàn toàn mới, ngoài Dịch Thư Hà ra, không có người quen nào có thể tìm thấy tôi.
Tuy nhiên, Phó Tự Bạch luôn là ngoại lệ.
Khi hắn đến, những ngọn núi tuyết bên ngoài cửa sổ đang bao phủ bởi ánh bình minh, tôi dựa vào cửa sổ ngắm cảnh, cho đến khi bóng của hắn che khuất tầm của tôi.
“Giang Ý Tranh, quả nhiên em chưa chết.”
Tôi quay đầu lại, người trước mặt còn tiều tụy hơn cả lúc tôi bệnh nặng.
Hắn như thể chưa từng ngủ ngon giấc, đôi mắt đỏ ngầu, sau một lúc lâu đã tràn ngập nước mắt.
Có khách mới bước vào, tôi đi vòng qua Phó Tự Bạch, nhiệt giới thiệu bartender của quán cho họ.
Bartender là một thiên tài mà tôi đã trả lương cao để mời về, ta thích thử thách và pha tạo ra những ly rượu như là phương tiện truyền đạt cảm của khách hàng.
Thế là, tôi bảo ta pha cho Phó Tự Bạch một ly.
Ly rượu đó có màu đỏ như máu, lại còn đục ngầu, thế mà Phó Tự Bạch lại uống một hơi cạn sạch.
“Tiểu Tranh...”
“Gọi tôi là Trần Hi.” Tôi nhã nhặn: “Thưa ngài, chúng ta có quen biết sao?”
Không nên lời, hắn dường như bị sự thờ ơ trong mắt tôi tổn thương, lúng túng nắm chặt chiếc ly.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư, hắn vẫn đến như thường lệ.
Hắn ngồi một mình ở trong góc, tôi trò chuyện với khách hàng, lặng lẽ nâng ly rượu trước mặt.
Có một nữ khách hàng tinh ý huých vào vai tôi: “Người đàn ông kia có vẻ rất để ý đến .”
Tôi nhún vai: “Anh ta không phải gu của tôi.”
Trần Ngữ Yên đã bị thi hành án tử hình, tôi và Dịch Thư Hà lại đến thăm mộ chị , và chuyển tro cốt của chị đến nơi gần tôi nhất.
Ở đây có những tòa nhà cổ kính với phong cách khác biệt, non xanh nước biếc như trong truyện cổ tích, khi mở cửa sổ ra xa, những ngọn núi tuyết thoạt như mô hình ở rìa cảnh trong game.
Cùng chị trải qua quãng đời còn lại ở đây, là ước mơ đẹp nhất mà tôi có thể nghĩ đến.
Phó Tự Bạch trở thành người vô hình luôn bên cạnh tôi.
Nhưng mỗi khi có ai đó bắt chuyện với tôi, hắn sẽ như một tòa tháp sắt, chắn trước mặt người đó.
Tôi xin lỗi mà không gì, Phó Tự Bạch có lẽ nghĩ rằng, đây là tôi đang cho hắn cơ hội.
Song, tôi nhanh chóng dập tắt hy vọng của hắn.
“Tổng giám đóc Phó.” Tôi thẳng vào mắt hắn: “Sao lại rảnh rỗi như , không cần xử lý công việc của công ty sao?”
“Anh đến để giành lại người .”
Câu trả lời của hắn khiến tôi lạnh không ngừng: “Người đã bị và ả bồ nhí hợp mưu g.i.ế.c chết, tin tức hàng đầu trong nước, Tổng giám đóc Phó không xem kỹ sao?”
“Hay là, Tổng giám đóc Phó cảm thấy tôi rẻ mạt, bị đến mức đó mà vẫn có thể quay lại với ?”
Hắn cúi đầu, thoạt như rất đau khổ.
“Tiểu Tranh, xin em, đừng thế.”
“Dám không dám chịu, Phó Tự Bạch, tôi coi thường .”
Tôi mở cửa quán rượu: “Ra ngoài đi, tôi không muốn ầm ĩ lên khó coi đâu.”
Phó Tự Bạch dường như đã rõ tâm tư của tôi, hắn tuyệt vọng gật đầu, lê từng bước một đi ra ngoài.
Bóng lưng của hắn biến mất trong gió đêm.
Vài ngày sau, tôi nhận cuộc gọi từ Dịch Thư Hà.
Tôi nhiệt hỏi thăm hình gần đây của ấy ở Đức, giọng điệu của ấy lại rất kỳ lạ: “Trần Hi...gần đây em có gặp Phó Tự Bạch không?”
“Có gặp, sao ?”
“Anh ta đã tự tử bằng thuốc tại nhà.”
“...”
Không biết điện thoại đã bị cúp từ lúc nào, tôi đẩy cửa sổ ra, lại một tia nắng bình minh mới chiếu vào giàn hoa.
Tội lỗi đã chuộc hết, cuộc sống mới của tôi mới chỉ bắt đầu.
Bạn thấy sao?