Chuộc Tội Cho Chị [...] – Chương 8

Thế nên, Phó Tự Bạch đã tự tay xây dựng nên điểm khởi đầu của ký ức.

Trong khi hắn đang vui vẻ xây dựng ngôi nhà thuộc về chúng tôi, tôi cũng cố gắng hết sức để giữ tâm trạng vui vẻ, chuẩn bị tiếp nhận điều trị.

Phản hồi của bác sĩ dành cho tôi rất đáng mừng.

Tôi và Dịch Thư Hà đồng thời thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu bước tiếp theo trong kế hoạch của chúng tôi.

Khi Phó Tự Bạch sắp hoàn thành công trình, hắn mặc bộ quần áo lao không phù hợp với thân phận Tổng giám đốc, trên mặt còn dính đầy mồ hôi và bụi đất.

“Tiểu Tranh.” Giọng hắn rất vui vẻ: “Anh sẽ xây cho em một khu vườn trên không, em thích núi giả hay cây cảnh?”

Hắn gửi tin nhắn thoại, tôi lại không trả lời.

Loại thuốc tôi uống vốn buồn ngủ, Phó Tự Bạch không nghĩ nhiều, chỉ cúi đầu tiếp tục việc.

Cho đến khi tim hắn đập ngày càng nhanh.

Hắn quả cầu pha lê đang rơi tuyết trên kệ sách, cảm giác lo lắng bất an ngày càng tăng rõ rệt.

Một tiếng “ting” vang lên, là âm thanh thông báo đặc biệt của tin nhắn.

[Phó Tự Bạch, xin lỗi, không thể thấy khu vườn trên không của rồi.

Vĩnh biệt, chúc mọi điều tốt lành.

— Giang Ý Tranh.]

“Choang” một tiếng, là âm thanh của quả cầu pha lê rơi xuống đất.

Hắn lao ra ngoài, chạy về phía điểm cuối không thuộc về mình.

11

(Góc của nam chính)

Giang Ý Tranh đã chết.

Khi tôi gặp người đàn ông lạ mặt đó, biểu cảm của ta còn lạnh lùng hơn cả phán quan địa ngục.

“Anh rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với vợ tôi?”

Trực giác của một người đàn ông mách bảo tôi rằng thân phận của ta không hề minh bạch.

Nhưng Giang Ý Tranh khá rụt rè, ngoài tôi ra, không có người đàn ông nào khác để ý đến em ấy.

Dù cho, tôi cũng chỉ vì chị em ấy mà...

Nghĩ đến đây, lòng tôi đau như cắt.

Dịch Thư Hà đưa cho tôi một tập tài liệu, tôi vội vàng xem qua, đó là một tờ đơn ly hôn.

“Tiểu Tranh , trả lại tự do cho .”

“Sau này thích Trần Ngữ Yên hay bất kỳ ai đó, đều không liên quan đến Giang Ý Tranh nữa.”

Em ấy ở đâu? Tôi hỏi một cách khó khăn.

“Tiểu Tranh đã theo gió mà đi rồi.”

Dịch Thư Hà giơ tay lên dừng giữa không trung: “Đây cũng là sự tự do mà mắc nợ em ấy.”

“Một tốt bụng như , vốn dĩ có một tương lai rực rỡ, , một kẻ rác rưởi mà đã hủy mọi thứ.”

Anh ta lặp lại từng từ từng chữ mà tôi đã với Tiểu Tranh, tôi xấu hổ vô cùng, không thể đứng vững nữa, lặng lẽ rời đi.

Nhưng tôi vẫn không muốn tin rằng em ấy đã qua đời.

Tôi trở về quê tìm bố mẹ của Giang Ý Tranh, họ nồng nhiệt đón tiếp tôi, trên mặt đầy vẻ xu nịnh vì tiền bạc.

“Giang Ý Tranh c.h.ế.t rồi.”

Họ sững sờ một lúc, nhau bắt đầu khóc lớn: “Con khổ mệnh của tôi, còn trẻ như đã ra đi...”

Bố Giang mạnh mẽ nắm lấy cánh tay tôi: “Tiền bồi thường chúng tôi không cần nhiều, chỉ cần số này là đủ rồi.”

Nhìn bàn tay giơ ra của ông ta, giống hệt như khi ép Giang Ý Tranh kết hôn với tôi lúc trước.

Tôi từng mắng Tiểu Tranh, cha nào con nấy, chỉ có chị , gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Bây giờ nghĩ lại, chỉ cảm thấy châm chọc.

Tôi lang thang đến quán bar, cầm chai rượu không dùng đến đập vào đầu mình, không đếm bao nhiêu lần, có người quen biết ngăn tôi lại.

Rượu hòa cùng với m.á.u chảy xuống, tôi cố gắng rõ người trước mặt.

Ồ, là người gọi Giang Ý Tranh là chị dâu, lại bị tôi dạy dỗ.

Tôi bắt đầu xin lỗi gã: “Xin lỗi, là tôi hồ đồ.”

Có người nhận ra tôi bèn giơ điện thoại lên, cũng có nhân viên phục vụ cầu tôi ra ngoài. Tôi mơ màng đi về nhà, phát hiện nơi này đầy bóng hình của em ấy.

Rõ ràng em ấy còn chưa từng chuyển đến sống ở đây.

Nhưng mọi ngóc ngách ở đây đều là những kỳ vọng của tôi về tương lai của chúng tôi.

Giờ đây, kỳ vọng đã tan biến, chỉ còn lại một vỏ bọc rỗng tuếch.

Tài xế lặng lẽ bước đến sau lưng tôi, có vẻ muốn lại thôi: “Thật ra, Giang trước đó đã gửi cho tôi một tấm ảnh, bảo tôi sau khi ấy chết...chuyển cho .”

Trong mắt tôi lóe lên một tia sáng, vội vàng mở điện thoại.

Trong ảnh là quả cầu pha lê bị vỡ nát.

Những mảnh thủy tinh vương vãi trên sàn dường như đang rằng, một khi đã vỡ, không thể nào hàn gắn lại .

Tôi ngồi sụp xuống đất, không kìm tiếng khóc nức nở.

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh vụ hỏa hoạn lớn năm nào, trong lúc tuyệt vọng, bé nhỏ nhắn ấy như một tia sáng mà Thượng đế ban tặng cho tôi.

Vậy mà chính tay tôi đã dập tắt tia sáng ấy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...