Chuộc Tội Cho Chị [...] – Chương 4

Bất thình lình, tôi bị một lực mạnh đẩy xuống cầu thang.

Các góc cạnh của bậc đá khiến lục phủ ngũ tạng tôi run lên, cơn đau quặn thắt trong bụng lại ập đến.

Một dòng nhiệt đột ngột lan ra từ phía dưới.

Con à, con cũng biết mẹ không thể giữ con lại, đúng không?

Trước khi mất đi ý thức, tôi dường như thấy Phó Tự Bạch đang loạng choạng chạy về phía tôi.

“Tiểu Tranh, đừng ngủ, cầu xin em .”

Phó Tự Bạch, tôi mệt quá.

5

Khi Phó Tự Bạch nhận tài liệu mà tài xế gửi cho hắn, tôi đang cấp cứu trong phòng phẫu thuật.

Trần Ngữ Yên một lòng cầu nguyện mong tôi c.h.ế.t trên bàn mổ.

Bầu không khí ở bệnh viện quá mức trang nghiêm, ta muốn gì đó lại thấy sắc mặt của Phó Tự Bạch dần dần trở nên trắng bệch.

Trong tài liệu là bằng chứng mà tôi đã vất vả tìm kiếm sau khi ra tù.

Đoạn đường xảy ra tai nạn năm đó quá hoang vắng, ngay cả khi có xe, cũng sẽ không lái nhanh và hung hãn như .

Nhớ lại vụ tai nạn năm đó, chiếc xe ấy như lao thẳng về phía hai chị em chúng tôi, chị tôi bị hất tung bay xa cả chục mét.

Không giống tai nạn, mà giống như có người cố ý ra.

Tôi đã cố gắng hết sức để tìm kiếm camera giám sát trên đoạn đường đó, may mắn thay, ông trời không phụ lòng người, có một camera giám sát trên sân thượng của một căn nhà riêng đã ghi lại năm phút bằng chứng.

Mặc dù tầm rất hạn chế, vẫn có thể rõ biển số xe.

Đó là xe của tài xế Trần Ngữ Yên.

Tôi đã tập hợp các bằng chứng đẫm m.á.u thành một tài liệu, không tự mình báo cảnh sát vì khả năng của tôi quá nhỏ bé. Tôi cần một thời điểm thích hợp để tiết lộ toàn bộ sự thật cho Phó Tự Bạch.

Bao gồm cả mọi chuyện về vụ hỏa hoạn năm đó.

Tôi và chị rất giống nhau, trước năm mười bốn tuổi, chúng tôi một người giống bố, một người giống mẹ, không hề giống như chị em .

Phó Tự Bạch không bao giờ quên người đã cứu hắn, chỉ cần đặt những bức ảnh thời thơ ấu ra đó, mọi thứ sẽ rõ ràng.

Tôi đã đưa ra vô số gợi ý và dấu hiệu cho Phó Tự Bạch, hắn chỉ tin vào cảm sâu đậm của mình.

Nhưng sự thật thì sao?

Cả người Phó Tự Bạch run run.

Sự thật là hắn đã âu yếm với kẻ g.i.ế.c người, coi người thực sự cứu mạng mình như cỏ rác.

Người ân nhân cứu mạng mang thai đứa con của hắn đã bị kẻ g.i.ế.c người đẩy xuống cầu thang.

Giờ đây, kẻ g.i.ế.c người đứng trước mặt hắn với vẻ mặt khinh bỉ: “Tự Bạch, dù sao cũng ghét Giang Ý Tranh như , ta c.h.ế.t cũng là chuyện tốt.”

Những ngón tay của Phó Tự Bạch gần như bóp nát chiếc điện thoại.

Cuối cùng hắn cũng cảm nhận sự rùng mình trong linh hồn rồi sao?

Trên bàn phẫu thật, ý thức tôi mơ hồ, dần dần trở lại khoảng thời gian trong tù.

Phó Tự Bạch mua chuộc vài tên cứng đầu trong tù, để họ thỉnh thoảng “rắc rối” cho tôi.

Những con gián c.h.ế.t xuất hiện bất ngờ trong cháo trắng, những trận đ.ấ.m đá đột ngột ập đến giữa đêm, khiến mỗi ngày của tôi đều trải qua trong sự nơm nớp lo sợ.

Vô số lần tôi thắc mắc, có phải vì Phó Tự Bạch đáng lẽ phải c.h.ế.t trong đám cháy đó, tôi cứu hắn, nên phải gánh chịu quả báo do nhân quả mang lại.

Tại sao lại phải tra tấn tôi như ?

Cửa sổ trong tù rất hẹp, ánh sáng cũng hạn chế, không thể chiếu tới tôi.

Biết bao lần tôi cầu nguyện ánh trăng, hãy để tôi c.h.ế.t lặng lẽ vào một đêm nào đó.

Chết cũng tốt, c.h.ế.t rồi sẽ không còn đau đớn nữa.

Bây giờ có lẽ ông trời đã nghe thấy tiếng lòng của tôi.

Hơi thở của tôi dần yếu đi, ý chí sống còn cũng dần giảm sút.

Cho đến khi — tôi thấy chị trong một vùng trắng xóa.

“Tiểu Tranh, đừng lại đây, em phải sống thật tốt, chị đã nhờ một người thay chị chăm sóc em.”

Chị rưng rưng nước mắt, giọng tha thiết: “Đừng sợ Tiểu Tranh, chị sẽ luôn bên cạnh em.”

Đúng , tôi còn có chị , chị ấy sẽ mãi mãi thương tôi vô điều kiện.

Tôi ôm chị khóc lớn, điện tâm đồ dần có phản ứng.

Cửa phòng phẫu thuật mở ra, một y tá bước ra, cầu Phó Tự Bạch ký giấy đồng ý phẫu thuật.

“Tế bào ung thư của bệnh nhân đã di căn, đứa bé này không thể giữ lại, nên cân nhắc thật kỹ càng sớm càng tốt.”

Phó Tự Bạch đứng tại chỗ, lần đầu tiên lộ vẻ lúng túng.

Ung thư?

Giọng hắn khàn đi: “Ung thư gì?”

“Bệnh nhân vừa chẩn đoán mắc ung thư dạ dày giai đoạn giữa vài ngày trước, là gì của bệnh nhân?”

“...Tôi là chồng em ấy.”

Y tá Trần Ngữ Yên đang ngồi bên cạnh, rồi lại Phó Tự Bạch, giọng càng lạnh lùng hơn: “Cân nhắc kỹ rồi ký nhanh đi.”

Hắn khó khăn giơ tay lên, lần đầu tiên cảm thấy cây bút trong tay như nặng ngàn cân.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...