Tôi nuốt xuống dòng m.á.u đang trào lên cổ họng, bụng lại quặn đau một trận.
Xin lỗi con, vừa đến trong bụng mẹ đã phải để con chịu đựng bệnh tật.
Vết thương do chai rượu ra không hề nhẹ, tôi ngủ gật ở ghế sau, khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường trong nhà.
Lạ thường, trần nhà đã sửa chữa.
Tôi không thể thấy ánh trăng sáng ngời nữa, trước mắt chỉ có bóng lưng đang ngồi hút thuốc bên giường.
Khói thuốc tôi tỉnh giấc.
Phó Tự Bạch quay đầu, giọng khàn khàn: “Chai thủy tinh dày như , mạng lớn thật.”
Hắn lật tôi lại, chằm chằm vào miếng băng trên đầu một lúc lâu, tay áp vào rồi đột nhiên ấn mạnh.
Tôi đau đến mức ngừng thở.
“Lúc Tiểu Niệm chết, cũng là do va đập vào sau đầu mà mất m.á.u quá nhiều.”
“Tiểu Tranh, xem đây có phải là báo ứng không?”
Hắn rất dữ tợn: “Người đáng lẽ phải bị xe đ.â.m c.h.ế.t là , tại sao lại để Tiểu Niệm c.h.ế.t thay?”
“Một tốt bụng như , vốn có một tương lai rực rỡ, vì một kẻ rác rưởi như mà tất cả đã bị hủy hoại.”
“Năm đó, ấy đã cứu tôi khỏi đám cháy, thân hình nhỏ bé mà tràn đầy năng lượng.”
Giọng Phó Tự Bạch chứa đầy hoài niệm bi thương: “Cứu , ấy sẽ không hối hận, phải chuộc tội cho ấy.”
Hắn càng những lời cảm, tôi càng thấy buồn , đến cuối cùng tôi run rẩy một cách không thể kiềm chế .
Phó Tự Bạch tôi với vẻ ghê tởm, ánh mắt đầy khó hiểu.
“Tôi là một kẻ ngốc.”
Tôi nhạo bản thân mình vì đã liều mạng cứu một kẻ ngốc.
4
Khi đến bệnh viện tháo băng thay thuốc, tôi và bác sĩ đã ký thỏa thuận điều trị.
“Tôi không có người thân, xin hãy rõ về khả năng điều trị.”
“Ước tính còn khoảng một năm, chỉ cần tích cực phối hợp điều trị, hy vọng không nhỏ.”
Tôi đã chuyển toàn bộ tiền tiết kiệm vào một tài khoản mới mở, tài xế ở sảnh bệnh viện thoạt có vẻ lo lắng.
“Cô Giang, Tổng giám đốc Phó đang giục chúng ta đi dự tiệc.”
Nói là dự tiệc, thực chất chỉ muốn tôi trò hề cho những người thượng lưu này châm chọc.
Đây là điều Phó Tự Bạch thích nhất sau khi kết hôn với tôi.
Không muốn khó tài xế, tôi liền bước lên xe ngay.
Chẳng còn chỗ nào trống trên bàn tiệc, nhân viên phục vụ đưa khay thức ăn cho tôi, ra hiệu tôi phục vụ những người này ăn.
Tôi nhẹ nhàng buông tay, khay thức ăn rơi xuống đất tạo ra tiếng lớn.
Trần Ngữ Yên giả vờ hoảng hốt “A” một tiếng: “Sao lại vụng về thế? Chưa học cách phục vụ người khác à?”
“Đặc sản của nhà hàng các người là khách hàng phục vụ à? Xin hỏi ông chủ của các người trả cho tôi bao nhiêu tiền lương?”
Nhân viên phục vụ bị tôi hỏi đến đỏ cả mặt, Phó Tự Bạch dừng đũa, giọng lạnh lùng: “Phục vụ tốt, cho mười vạn.”
“Được thôi, phiền Tổng giám đốc Phó chuyển khoản trước.”
Hóa trị là giai đoạn tốn kém, nên tôi vui vẻ chấp nhận sự sỉ nhục của Phó Tự Bạch.
Khi đặt món tráng miệng trước mặt Trần Ngữ Yên, ta bịt mũi: “Sao ra tù lâu như mà vẫn còn mùi hôi thối.”
Có người của ta phụ họa: “Tổng giám đốc Phó thật là tốt bụng, một kẻ g.i.ế.c người mà còn trả lương cao như , không sợ bẩn mắt mình sao.”
Tôi im lặng gắp thức ăn cho họ, cho đến khi vô rơi mù tạt vào chân một người đàn ông trẻ tuổi.
Gã vung tay tát mạnh vào mặt tôi: “Có biết phục vụ không? Đây là cái quần mới mua của bố!”
Gã dùng sức rất mạnh, dấu tay trên mặt tôi dần đỏ lên, Trần Ngữ Yên khẩy.
“Ngôn Thanh, đánh ta không sợ bẩn tay sao.”
Tôi nhỏ giọng xin lỗi, định đi vào nhà vệ sinh dùng nước lạnh chườm, khi đi ngang qua Phó Tự Bạch, hắn nắm lấy cánh tay tôi, vẻ mặt không vui.
“Đừng giở trò.”
“Ngài yên tâm, sẽ không để Tổng giám đốc Phó lãng phí số tiền này.”
Nước lạnh hắt vào mặt, chiếc gương hoa lệ trong phòng vệ sinh gắn trên tường, giống như ánh mắt tôi, trống rỗng và c.h.ế.t lặng.
Tôi lại nôn ra máu.
Vết m.á.u trôi theo dòng nước, gương mặt Trần Ngữ Yên đột nhiên xuất hiện trong gương.
Cô ta tôi với vẻ khinh miệt như một kẻ chiến thắng.
“Một kẻ từng vào tù như mà cũng có thể lấy Tự Bạch, hai chị em các người rốt cuộc có thuật gì ?”
“Tại sao tôi chỉ có thể trò tiêu khiển của ấy, mà lại là vợ hợp pháp của Phó Tự Bạch.”
“Giang Tri Niệm đã c.h.ế.t rồi, tại sao ấy vẫn còn nhớ mãi không quên? Tất cả là vì , đều là vì !”
Tôi cúi đầu cắn môi, không để ý đến Trần Ngữ Yên đang điên cuồng nữa mà bước ngang qua ta.
Trước mặt là cầu thang xoắn ốc, tiếng dương cầm du dương cũng không thể rửa sạch sự ô uế của người nghe.
Bạn thấy sao?