Chuộc Tội Cho Chị [...] – Chương 2

Chỉ là...số tiền đó không đủ để chữa bệnh.

Tôi ở trong bệnh viện, lặng người chấp nhận các cuộc kiểm tra, khám bệnh, cho đến khi kết quả xét nghiệm m.á.u chứng minh rằng tôi đã mang thai.

Về bệnh , bác sĩ bảo tôi ngày mai đến lấy kết quả CT.

Trên đường về, tôi bất ngờ nhận điện thoại của Phó Tự Bạch.

“Đi đâu rồi?”

Giọng hắn nhẹ nhàng, xung quanh là tiếng cụng ly ồn ào.

Sau khi chị qua đời, Phó Tự Bạch từ một cậu ấm cao quý trở thành một công tử ăn chơi trác táng.

Hắn dùng cách này để tê liệt nỗi đau, bây giờ cũng muốn kéo tôi xuống nước cùng.

“Gửi cho địa chỉ, nửa tiếng nữa đến đó.”

Đó là một hộp đêm nổi tiếng ở địa phương.

Tôi mặc chiếc áo hoodie lỗi thời đi trong đại sảnh xa hoa, trông thật lạc lõng.

Ngay khi cửa mở, ánh đèn dồn vào một chỗ, rọi lên khuôn mặt tôi.

Một dáng người nhỏ nhắn cố dùng đèn pin chiếu thẳng vào mắt tôi.

“Con nhỏ nhà quê nào đây, đi nhầm cửa à?”

Tôi bị ánh sáng hắt vào mất đi thị lực tạm thời, tiếng chế nhạo bên tai càng lớn hơn. Bọn họ đều là những kẻ nịnh hót, gió chiều nào theo chiều ấy, sau khi dò xét thái độ của Phó Tự Bạch đối với tôi, họ liền coi tôi không ra gì.

“Chị dâu? Chắc không phải đến kiểm tra đâu nhỉ?”

Lời gã còn chưa dứt, một chai rượu đã đập xuống bên chân gã, vỡ tan tành.

Sắc mặt Phó Tự Bạch rất khó coi: “Gọi bậy gì thế? Chị dâu của mày đã c.h.ế.t rồi.”

Gã kia không ngừng xin lỗi một cách hèn mọn, tôi lạnh lùng quan sát, Trần Ngữ Yên đang ngồi trong lòng Phó Tự Bạch, đầy vẻ thách thức.

Đây là trò chơi của giới thượng lưu, không liên quan gì đến tôi.

Tôi quay người định bỏ đi, sau gáy đột nhiên bị một vật nặng đập vào, vô số mảnh thủy tinh như bông tuyết tản ra xung quanh tôi.

cầm đèn pin với giọng điệu hống hách:

“Cho phép đi chưa?”

Vô số máu, dính nhớp, từ từ đông lại trong lòng bàn tay.

Tôi sững sờ đứng tại chỗ, nhớ lại cảnh chị nằm trong vũng máu.

Cảnh tượng trước mắt giống như những thước phim liên tục biến đổi, tôi thấy Phó Tự Bạch tát đó một cái.

Toàn thân hắn toát ra vẻ lạnh lùng: “Cho đến chơi là vì nể mặt Ngữ Yên, đánh c.h.ế.t người rồi, chịu trách nhiệm sao?”

Nói xong, hắn liếc tôi một cách khinh bỉ: “May là có một số người không cần tiền thuốc thang.”

Cảnh phim chuyển thành ánh sáng đen trắng, khuôn mặt của Phó Tự Bạch dần trở nên mờ nhạt trước mắt tôi.

Tôi nghĩ, hắn hẳn là người mong tôi c.h.ế.t nhanh hơn bất kỳ ai khác.

3

Khi gặp lại tài xế của Phó Tự Bạch, tôi đang quỳ bên cạnh bồn hoa của hộp đêm nôn mửa.

Vết m.á.u chảy dọc theo cằm đỏ cả cổ áo, khi ta thấy tôi, sự kinh hoàng trong mắt đã lấn át tất cả.

“Cô Giang, !”

Tôi xua tay: “Chỉ cần đưa tôi đến bệnh viện là .”

Anh ta không dám chậm trễ, đỡ tôi lên xe, trên đường liên tục đi đường tắt, sợ tôi sẽ c.h.ế.t trên xe.

“Thật ra...là Tổng giám đốc Phó bảo tôi đưa đến bệnh viện.”

Anh ta không màng đến câu trả lời của tôi, tiếp tục lẩm bẩm một mình: “Thật ra ngày hôm đó Tổng giám đốc Phó đã biết rồi, ấy rất lo lắng cho , nên hôm nay…không ngờ lại lén lút trốn ra ngoài.”

“Tổng giám đốc Phó luôn quan tâm đến .”

Nói đến đây, ta chắc hẳn đã nhớ đến Trần Ngữ Yên, mọi lời giải thích đều trở nên vô nghĩa.

Mùi nước khử trùng của bệnh viện khiến tôi cảm thấy vô cùng yên tâm.

Tôi lấy báo cáo CT, im lặng lắng nghe chẩn đoán và lời khuyên của bác sĩ.

Tài xế đứng bên cạnh tôi, vẻ mặt như bị sét đánh.

Lời của bác sĩ rất uyển chuyển: “Chẩn đoán sơ bộ là ung thư dạ dày giai đoạn giữa, chúng tôi khuyên nên bỏ đứa bé này trước để thuận tiện cho việc điều trị sau này.”

Tôi gật đầu, nắm chặt tờ chẩn đoán, ngồi với tài xế ở sảnh bệnh viện, cùng nhau ngẩn người.

“Cô Giang, tôi phải gọi điện cho ngài Phó.”

Tôi ngăn ta lại: “Đừng, đừng những chuyện này với Phó Tự Bạch.”

Anh ta khó hiểu tôi, ánh mắt tràn ngập sự thương .

Ban đầu, tài xế và Phó Tự Bạch cùng một phe, luôn tỏ ra thiếu kiên nhẫn với tôi. Giờ đây, khi tôi sắp chết, lại bỗng nhiên có lòng thương cảm với tôi.

“Phó Tự Bạch rất muốn tôi chết, tôi hoàn thành nguyện vọng của ta, cũng coi như một việc tốt.”

Tôi dùng điện thoại gửi cho tài xế một tập tin.

“Đợi khi tôi hoàn toàn biến mất, hãy đưa cái này cho Phó Tự Bạch.”

Thấy ta muốn từ chối, tôi cuống quýt đến mức giọng nghẹn ngào: “Anh cứ coi như việc thiện, đừng để Phó Tự Bạch biết mọi chuyện, tôi chỉ muốn ra đi một cách thanh thản, không?”

Anh ta trịnh trọng gật đầu, như thể đang nhận một nhiệm vụ khó khăn. Nào biết rằng đây là thứ tôi đã lên kế hoạch từ lâu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...