Sắc mặt Trình Dục lập tức tối sầm lại.
Anh quay sang giải thích với tôi:
“Nếu biết ta có ý nghĩ này, tuyệt đối sẽ không qua lại.”
Tôi lặp lại một lần nữa: “Chia tay rồi, không cần giải thích với em.”
Ngón tay Trình Dục khẽ siết lại, giọng trầm xuống:
“Anh biết, không muốn em hiểu lầm.”
Tôi không gì.
Ôn Tự bị phớt lờ, trừng mắt tôi.
Cảm nhận ánh đầy cảm ấy, tôi quay sang ta.
Tôi không thích Ôn Tự, vẫn chuyện với ta thêm vài câu, một phần vì ở công việc ta không rắc rối cho tôi, phần khác là vì trong chuyện cảm, ta giúp tôi nhận ra người kia không hợp với mình.
“Cô còn không đi à?”
Ôn Tự vừa khóc vừa rời đi.
Cô ta đi giày cao gót, bước chân loạng choạng, đứng không vững.
Trình Dục lạnh mặt cảnh đó.
Tôi không nhịn mỉa mai: “Sao? Không thấy ta cần giúp đỡ à?”
Anh tôi, trong mắt thoáng một tầng nước.
“Xin lỗi.”
“Nếu sau này cần giúp đỡ… hãy đến tìm trước, không?”
Anh không thêm lời níu kéo nào. Anh tôi, cũng hiểu tôi.
Nếu chưa quyết tâm, tôi sẽ không chia tay.
Tôi không thể thản nhiên, lịch sự với rằng “không sao đâu”.
Tôi không rộng lượng đến .
Chỉ thấy cổ họng nghẹn lại, không thể mở miệng.
Mắt cay xè, tôi vội mở cửa, với :
“Không cần đâu.”
“Tạm biệt.”
Giọng tôi run run, nghe là biết có vấn đề.
Khép cửa lại, tôi ôm miệng khóc òa.
Trình Dục.
Sẽ không gặp lại nữa.
10
Sau khi xong thủ tục nghỉ việc, tôi sang nhượng lại căn nhà.
Tôi không muốn ở lại nơi này nữa. Tôi sợ sau này đi phỏng vấn, trưởng bộ phận lại là đồng nghiệp cũ… hoặc là Trình Dục.
Hồi nhỏ từng mơ đi khắp nơi, cuối cùng chỉ đến Quảng Châu Nam và Thâm Quyến Bắc.
WeChat thỉnh thoảng nhảy lên lời mời kết , có cái ghi tên Thẩm Yến Tri, có cái để lại tin nhắn hỏi tôi giờ đang ở đâu.
Tôi không quan tâm.
Tôi không hề ngây ngô, đại khái đoán lý do.
Nhưng chuyện của bọn họ, tôi chẳng hứng thú.
Tháng tám ở Quảng Đông đổ mưa lớn. Tôi đang ngồi bên cửa sổ nghe tiếng mưa đập vào kính thì nhận một cuộc gọi.
Trên màn hình hiện: Trình Dục.
Lần đầu, tôi không nghe.
Anh lại gọi lần thứ hai.
Không biết có phải do mưa quá to hay không, như bị ma xui quỷ khiến, tôi nhấc máy.
Nhưng đầu dây bên kia không phải giọng của Trình Dục, mà là một giọng nữ ngọt ngào.
“Chị ơi, khi nào chị đến tìm em chơi ?”
“Chị ơi, em nhớ chị lắm.”
“Anh trai là đồ xấu xa nhất, không cho em gọi cho chị. Em tự tìm số này đó, em có phải rất thông minh không?”
Là em của Trình Dục.
Cô bé thích ôm tôi nũng nịu, thích leo lên đùi tôi.
Cô bé chỉ có tôi mới chịu ngồi cùng chơi búp bê, cùng dán hình với bé.
Mỗi khi muốn khen, bé sẽ bắt chước người khác tự gọi mình là “bé cưng”.
Tôi khựng lại.
Không nghe thấy tiếng tôi, bé cứ “alo alo alo” vào điện thoại.
Tôi hoàn hồn, tiếng mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng ồn ào.
“Chị nghe rồi.”
“Wa, chị ơi!”
Giọng bé vui mừng đến mức qua cả màn hình tôi cũng cảm nhận .
“Chị ơi, em nhớ chị lắm.”
“Chị đợi em nghỉ hè là sẽ gặp, mà em nghỉ hè lâu lắm rồi. Nhưng trai không cho em tìm chị, mẹ bảo chị là người lớn, người lớn phải kiếm tiền, việc vất vả lắm.”
“Thế nên em ngoan ngoãn chờ rất nhiều ngày, chị vẫn chưa đến.”
Giọng bé trầm xuống, rồi lại nhanh chóng phấn chấn.
“Bé cưng có tiền sẽ không mua đồ ăn vặt, mà để dành cho chị chơi với bé cưng.”
Cô bé ríu rít gọi “chị ơi, chị ơi” như chim sẻ nhỏ.
Tôi nghĩ, chắc Trình Dục và dì ấy đều cho rằng chỉ cần dỗ dành một thời gian là bé sẽ quên.
Không ngờ lâu như rồi, bé vẫn còn nhớ.
Tôi không nỡ cho bé hy vọng rồi lại khiến bé thất vọng.
Tôi cũng từng là đứa trẻ lớn lên như , tôi biết những lời người lớn qua loa, trẻ con sẽ thật sự ghi vào lòng.
Nhìn những giọt mưa đập vào kính, nhanh chóng loe ra như những bông hoa nước.
“Bé cưng, chị với trai em chia tay rồi.”
“Xin lỗi, chị không thể đến chơi với em nữa.”
Bên kia bỗng im bặt.
Cô bé ngây ngô hỏi: “Chia tay là gì hả chị?”
Tôi nghĩ một chút rồi : “Chia tay nghĩa là sau này sẽ không gặp nhau nữa.”
Tiếng khóc của bé lập tức vang lên, bé nấc nghẹn hỏi:
“Chia tay với trai, là không chơi với em nữa sao?”
Tôi : “Đúng , đó là quy tắc của người lớn.”
“Em đừng khóc nhé, sau này sẽ có chị mới đến chơi với em.”
Cô bé khóc càng dữ hơn.
“Người lớn đều là đồ xấu, trai là xấu nhất.”
Cuối cùng, bé còn bổ sung:
“Chị không xấu, em thích chị.”
“Không cần chị mới, em cần chị cơ.”
Cô bé gọi tôi, vừa gọi vừa khóc nức nở.
Tôi cố gắng dỗ dành:
“Em là bé ngoan ngoãn, đáng . Sau này sẽ có nhiều người thích em, cũng sẽ có người muốn chơi với em.”
Mưa chưa bao giờ ngớt.
Nó người ướt sũng, và cũng khiến ngày tháng như bị ngâm đến trương phồng.
Tôi từng không cho phép bất kỳ ai chỉ lướt qua đời mình như một dòng suối nhỏ, tôi đã cố gắng hết sức để giữ lại một số người.
Nhưng dần dần, tôi học cách cho phép và chấp nhận tất cả.
Cho phép sự yếu đuối của tôi, nước mắt của tôi, sự hẹp hòi của tôi.
Cũng cho phép người tôi thích, chỉ là một bông hoa nước trên ô cửa kính.
Cô bé ngoan à, đừng khóc.
Một ngày nào đó, em sẽ lớn. Và tôi sẽ trở thành người mà em kể:
“Hồi nhỏ em rất thích cũ của trai, chỉ có chị ấy kiên nhẫn chơi với em. Sau này họ chia tay, em còn gọi điện khóc nữa.”
Hoặc cũng có thể, tôi sẽ chẳng còn trong ký ức của em.
Nhưng, cũng chẳng sao cả.
Tôi hoàn toàn chấp nhận.
Cuốn sách tôi từng đọc vội vàng khi còn nhỏ, đến một ngày trưởng thành mới chợt hiểu, thì ra khi tác giả viết xuống, là mang tâm trạng như .
Chuyện xưa cách biển, ngôi nhà cũ chẳng còn.
Nghe đi, tiếng mưa lạnh ấy.
Hết
Bạn thấy sao?