Anh ta cố gắng ra vẻ tiếc nuối, diễn xuất thì tệ khỏi .
Tôi hít sâu một hơi.
“Đúng , chia tay rồi.”
“Một tin tốt và một tin xấu, muốn nghe cái nào trước?”
Không ngờ tôi lại hỏi , Thẩm Yến Tri sững người hai giây.
Ngay sau đó, đôi mắt ta sáng rực:
“Tin tốt là gì?”
“Tin tốt là tôi và Trình Dục đã chia tay sạch sẽ.”
Thẩm Yến Tri gật đầu lia lịa, ánh mắt tràn đầy vui mừng.
“Ừ ừ.”
“Tin xấu là Trình Dục chắc là thẳng, không phải gay, hết cửa rồi.”
Sắc mặt Thẩm Yến Tri lập tức sầm xuống thấy rõ.
Sợ ta mắng mình, tôi quay đầu bỏ chạy.
Tôi biết ngay, hễ thấy tôi và Trình Dục ở cùng nhau là ta nhất định kéo đi, nghe tin tôi và Trình Dục chia tay thì vui mừng không che nổi.
Chắc chắn là thầm thích Trình Dục.
Bị pha loãng tâm trạng như thế, tôi chẳng khóc nổi nữa.
Mở điện thoại, học theo giọng điệu của tin nhắn kia, tôi nhắn cho Trình Dục:
【Trình Dục, Thẩm Yến Tri đang ở chỗ tôi nha, hihi.】
Tôi không thu hồi.
7
Về đến nhà, tôi bắt đầu lập danh sách, mỗi ngày dọn một phần đồ đạc, để sau khi nghỉ việc có thể lập tức rời đi, không bỏ sót thứ gì.
Viết đến danh sách thứ bảy, tôi sững người thật lâu.
Trong mục quà tặng này có rất nhiều món là Trình Dục đã tặng tôi.
Những món nào có ý nghĩa kỷ niệm, tôi sẽ mang theo bên mình, mang theo cảm của gia đình và bè để bước tiếp.
Trình Dục từng cho tôi rất nhiều ký ức khó quên.
Sinh nhật tuổi 20, đang đi công tác xa.
Tôi đã dặn nhiều lần là không cần về, công việc quan trọng hơn.
Anh không về, đặt riêng cho tôi một món trang sức, cầu tôi phải tự đến lấy.
Tới nơi, tôi mới biết đã hẹn cho tôi một cơ hội gặp gỡ và trò chuyện với một nhân vật tầm lãnh đạo trong ngành.
Đến giờ tôi vẫn khó mà diễn tả chính xác cảm giác lúc ấy.
Không biết là cảm nhiều hơn, hay xót xa, hay ngỡ ngàng.
Tôi biết chắc đã tốn không ít công sức mới sắp xếp cơ hội quý giá đó cho tôi.
Anh còn nghĩ đến việc tôi cần chuẩn bị, nên báo cho tôi trước hai tiếng.
Sau buổi gặp, chiếc vòng tay dùng cái cớ cũng gửi đến tận tay tôi.
Tôi không quen đeo trang sức, nên vẫn luôn cất giữ cẩn thận.
Mãi sau này tôi mới biết, hôm đó thật ra đã về đến trường.
Nhưng khi ấy quá muộn, chỉ vội đến tôi một cái rồi lại vội đi.
Tôi vô lục thấy ảnh trong điện thoại mới phát hiện ra chuyện này, liền hỏi lý do.
Anh nhẹ tênh:
“Hồi đó muốn gặp em.”
Tôi không hiểu:
“Vậy đã tới rồi, sao không gặp em?”
Trình Dục tôi một cái, mỉm :
“Vì thấy em tung tăng bước về, rất vui vẻ.”
Thực ra là… tôi muốn gặp .
Anh lại sợ tôi không gặp sẽ buồn.
…
Từng món quà, đều là tấm chân sáng rực của khi ấy.
Bạn thấy sao?