Sau khi em khóa dưới của Trình Dục vào công ty, ta liền đem suất chuyển chính thức của tôi cho ta.
“Chung Vãn, ấy cần suất này hơn em.”
Tôi vì kịp tiến độ dự án mà việc đến tối tăm mặt mũi, cẩn thận từng chút một.
Sức khỏe, giấc ngủ, và cả sự cố gắng của tôi, trong mắt ta chẳng đáng một xu.
Về đến nhà, tôi gom hết đồ đạc của ta lại.
“Anh đi đi.”
“Anh rất mệt, không muốn cãi nhau với em.”
Trình Dục sững người, đôi mắt đỏ lên:
“Sao em có thể bỏ ?”
“Chỉ vì chút chuyện nhỏ này thôi sao?”
1
Nghe câu đó, tôi tức điên.
“Nhỏ cái mẹ , nhỏ cái ba , nhỏ cả nhà , nhỏ luôn mười tám đời tổ tiên .”
“Cút!”
Tôi chộp ngay hộp khăn giấy bên cạnh ném thẳng vào người ta.
Trình Dục không ngờ tôi lại đánh ta, đứng chết trân, không tin nổi tôi.
Hộp khăn giấy đập trúng trán, ta đau đến “hiss” một tiếng.
“Vãn Vãn, chỉ là một suất chuyển chính thức thôi, đâu phải không cho em. Chỉ là kéo dài thời gian thử việc của em, đã sẽ cho em rồi mà.”
“Em tạm thời không thiếu tiền, chuyển chính thức hay không với em cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn. Huống hồ, em còn có , sẽ không ai bắt nạt em.”
“Nhưng Ôn Tự thì khác. Nếu ấy không lấy suất này, ấy sẽ phải về quê. Gia đình ấy đang ép gả để lấy sính lễ, không thể đứng ấy nhảy vào hố lửa .”
Anh ta không hiểu.
Tôi người đã suốt bốn năm, chỉ muốn khóc.
“Trình Dục, đợt thực tập cuối cùng của em, mentor có vị trí có thể cho em chuyển chính thức, cái HC đó lại dùng chung với tuyển ngoài. Em việc cực khổ bấy lâu, ngay trước khi chuyển chính thức thì báo đã tuyển người phù hợp.”
“Anh còn nhớ không? Lúc đó em ngồi ngay đây, ngồi ở đây khóc.”
Không phải tôi không chấp nhận việc không suất đó, mà là tôi cảm thấy mình bị lừa.
Như thể tất cả sự chân thành, kiên trì, nỗ lực của tôi chẳng là gì cả.
Tôi còn ngốc đến mức với mentor là muốn việc cùng chị ấy cả đời.
Chị ấy thật sự rất tốt.
Hôm đó, chị tôi, rất lâu sau mới khẽ , :
“Trong số thực tập sinh của nhóm, chị đánh giá cao em nhất. Chị cũng rất thích em.”
Vì , khi biết sự thật, tôi mới càng đau lòng.
Thì ra những lời đó chỉ là để dỗ tôi việc.
Dỗ tôi như dỗ một con trâu, mỗi ngày chỉ cần “moo” một tiếng là lại bắt đầu cày.
Khi ấy, Trình Dục với tôi, công ty ta có vị trí phù hợp với tôi, mở cho sinh viên mới tốt nghiệp.
“Với năng lực của em, chắc chắn không thành vấn đề.”
“Anh tin em.”
Lúc đó, ngồi xổm bên tôi, lau nước mắt cho tôi.
Nói rằng, không sao đâu.
Thử lại lần nữa.
2
May là vận may của tôi vẫn còn, vừa chuẩn bị bảo vệ luận văn vừa sửa CV và nộp đi.
Sau bốn vòng phỏng vấn, tôi nhận thông báo trúng tuyển.
Công ty của Trình Dục vì trả lương cao nên mức độ cạnh tranh khốc liệt.
Đến mức nếu không theo kịp tiến độ nhóm, thực tập sinh sẽ trực tiếp hỏi có cần giúp và nhận bớt phần việc của không.
Còn khủng khiếp hơn hồi tôi thực tập.
Tôi không dám lơ là chút nào.
Để không chậm dự án, thức trắng đêm là chuyện bình thường.
Bận đến mức đầu óc quay cuồng, ngày đêm lẫn lộn.
Về nhà chỉ muốn ngã xuống ngủ, chuyện với Trình Dục cũng ít hẳn đi.
Nhưng tôi vốn cứng đầu, việc đã quyết thì nhất định phải .
Hơn nữa, bộ phận tôi vào chỉ có mình tôi là người mới, theo thông lệ thì sẽ chuyển chính thức.
Tôi việc tận tâm tận lực.
Quả nhiên, vừa hết thử việc, công ty thông báo đã chuyển chính thức.
Nhưng không thông báo cho tôi, mà thông báo cho em khóa dưới của Trình Dục — Ôn Tự.
Người chưa đi một ngày nào.
3
“Vãn Vãn, em chỉ là kéo dài thời gian thử việc thôi, em có thể cứu cả đời ấy.”
“Em vẫn luôn rất tốt bụng, sao lần này lại giận như ?”
“Nhiều nhất là kéo dài thêm hai tháng, rồi em sẽ chuyển chính thức.”
Thấy tôi im lặng mãi, Trình Dục tiếp:
“Anh biết chuyện này cộng thêm chuyện ở công ty cũ khiến em rất khó chịu. Nhưng lần này thực sự khác, công việc của em vẫn là của em, sẽ không có gì thay đổi.”
Ngày hôm đó tôi ngồi đây khóc, có lẽ nghĩ chỉ cần đưa khăn giấy lau qua là xong.
Nên bây giờ, cũng ném hết nỗ lực và kỳ vọng của tôi đi, giống như ném khăn giấy hôm đó .
Có lẽ Trình Dục thật sự không hiểu.
Tôi cũng không hiểu, người tôi , liệu đã từng thật sự tôi chưa.
Liệu có từng xót tôi như cách tôi xót hay không.
Tôi tự giễu bản thân.
“Trình Dục, nếu hôm nay đổi vai, nếu một cậu em khóa dưới của em không có công việc này thì sẽ phải chết, thì em sẽ để cậu ta chết.”
“Tại sao em phải hy sinh lợi ích của để cứu một ‘em trai’ như ? Cậu ta thật sự không còn đường nào khác sao? Ngoài em ra, cậu ta không còn ai có thể nhờ sao? Cậu ta không tự tìm việc à?”
Trình Dục nhíu mày, như đang suy nghĩ lời tôi .
Anh ngập ngừng một lát, rồi :
“Không giống nhau. Cô ấy là con , vừa mới tốt nghiệp, chưa có kinh nghiệm xã hội.”
“Hơn nữa ấy đang gặp một khó khăn thực sự.”
Khó khăn của tôi thì không phải là khó khăn sao?
Vì thương Trình Dục việc vất vả, dù khó đến mấy tôi cũng chưa bao giờ than phiền một câu.
Cũng để chứng minh mình xứng đáng đứng cạnh , tôi chưa từng sợ khó.
Anh đương nhiên không biết, vì công việc này, tôi chủ tăng ca, còn bị đồng nghiệp đổ trách nhiệm.
Hôm đó tôi bảo đừng đợi tôi tan , tôi từ công ty đi bộ về, đi rất lâu, rất lâu.
Mượn bóng đêm để che giấu, tôi khóc suốt dọc đường.
Nhưng về đến nhà, đã chuẩn bị cơm, cắt sẵn hoa quả tôi thích, pha nước đúng nhiệt độ.
Tôi lại thấy mình có thể cố gắng thêm.
Thỉnh thoảng cảm thấy cuộc sống thật khó, tôi thật mệt, Trình Dục dắt tay tôi đi dạo một vòng,
Tôi lại thấy ổn hơn.
Bạn thấy sao?