“Gần Tết rồi, tìm nhà mới cũng không dễ, nghĩ để ấy đến ở với chúng ta luôn, như tiện chăm sóc hơn.”
“Hơn nữa, không phải em luôn nghi ngờ và ấy sao? Cô ấy ở ngay trước mắt em, em cũng sẽ yên tâm hơn.”
“Vậy cứ quyết định nhé, em tranh thủ tìm người dọn dẹp phòng khách cho ấy.”
Toàn thân tôi cứng đờ, không lời nào, chỉ cảm thấy vô cùng mỉa mai.
Một lúc sau, mới nhận ra tôi có gì đó không ổn, cau mày, hơi mất kiên nhẫn:
“Làm sao thế? Lại giận dỗi nữa à?”
“Thời gian gần đây, cứ nhắc đến Kiều Kiều là em lại mình mẩy. Anh—”
“Được thôi.”
Tôi cố gắng kiểm soát giọng để không run rẩy, gượng và gật đầu.
Lần này, đến lượt Cố Châu Bạch ngẩn người. Mãi lâu sau, mới gật đầu:
“Được, em không phản đối là tốt.”
Nỗi đau buồn trong tôi lan rộng không điểm dừng.
Tôi phản đối kiểu gì đây?
Trước khi rời bàn ăn, tôi chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu , bình tĩnh :
“Em còn một món quà, sẽ tặng sau một tháng nữa.”
Cố Châu Bạch không ngẩng lên, mắt vẫn dán vào màn hình TV, hờ hững đáp:
“Được.”
Tôi trở về phòng ngủ, lấy ra chiếc vali và bắt đầu từng chút một thu dọn đồ đạc.
Một tháng sau, không chỉ là phòng khách, mà cả phòng ngủ chính tôi cũng sẽ dọn ra.
Vậy là họ chắc hẳn rất hài lòng rồi.
Tối hôm đó, khi Cố Châu Bạch việc thêm trong thư phòng, tôi nằm trên giường và một lần nữa mở Weibo của Hà Kiều Kiều.
Cô ấy đăng một bức ảnh tự chụp với con chó, kèm theo dòng trạng thái:
“Hóa ra chỉ là cảm lạnh nhẹ, tôi hết hồn, ai đó lái xe 300 km để đưa đi bệnh viện thú y. Cảm muốn chết~”
Tôi lặng lẽ tắt điện thoại, sống mũi cay cay, không thể rơi một giọt nước mắt nào.
Nước mắt đã cạn khô rồi.
Bây giờ, tôi chỉ muốn rời đi.
Mẹ tôi bắt đầu thường xuyên gửi ảnh và thông tin của vài người đàn ông, hỏi tôi thích ai.
Thật lòng mà , tôi chưa từng nghĩ đến việc đương lúc này.
Nhưng bác sĩ rằng bố tôi có thể không qua tháng sau.
Vì , trước khi ông ra đi, tôi phải ông yên lòng.
Thế nên, bất kỳ ai mẹ tôi gửi tới, tôi đều , miễn là người đó có nhân phẩm tốt.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ khoảng một tuần sau đã đến ngày kỷ niệm bốn năm tôi và Cố Châu Bạch bên nhau.
Năm nay, tôi không chuẩn bị quà từ sớm, thậm chí cũng không nhớ ngày này.
4
Đến đúng ngày kỷ niệm, ánh mắt Cố Châu Bạch tôi có chút kỳ lạ.
Thấy tôi không có phản ứng gì, lạnh giọng :
“Hôm nay là ngày kỷ niệm của chúng ta, —”
“Em biết rồi, cứ việc đi. Không sao đâu.”
Tôi nhẹ nhàng ngắt lời , giọng không mang theo chút cảm nào.
Cố Châu Bạch đứng sững lại, tôi với ánh mắt không tin nổi.
Cuối cùng, gật đầu, có vẻ hơi tức giận:
“Anh còn mua quà cho em, nếu em không muốn tổ chức thì thôi!”
Thấy tôi không đáp lại, cau mặt, đập cửa và rời đi.
Tôi bắt đầu thu dọn những thứ trong nhà thuộc về mình.
Đúng , những thứ thuộc về tôi, chứ không phải “chúng ta”.
Cố Châu Bạch không thích chụp ảnh, nên hầu hết khung ảnh trong nhà chỉ có hình của tôi.
Cốc đôi, album đôi, đồ ngủ đôi tôi mua, cũng chỉ mình tôi dùng.
Trước đây tôi không nghĩ nhiều, giờ lại, chỉ thấy buồn đến thảm .
Làm sao có thể có người ngốc nghếch đến mức chấp nhận những điều như ?
Cố Châu Bạch cả đêm không về.
Tôi cũng không nhắn tin hỏi thăm.
Ngược lại, nhắn cho tôi một tin vào lúc 3 giờ sáng, gửi kèm vị trí, rằng đang uống rượu với .
Tôi chỉ trả lời “Được”, thì lập tức gọi điện.
Đầu dây bên kia tiếng ồn ào, tôi nghe rõ giọng một người phụ nữ.
Chắc là Hà Kiều Kiều.
Tôi không hỏi gì, chỉ bình tĩnh hỏi:
“Anh có chuyện gì không?”
Cố Châu Bạch im lặng hồi lâu, giọng ngà ngà say mới vang lên:
“Sao em không hỏi đang đi cùng ai?”
“Hà Kiều Kiều.”
Tôi nhạt, sững lại vài giây, rồi bắt đầu giải thích:
“Đúng, là vì—”
“Không cần giải thích với em, không sao đâu, em không quan tâm.”
Tôi cắt ngang lời , giọng pha chút mệt mỏi.
Rõ ràng trước đây, mỗi lần tôi tra hỏi, đều tỏ ra khó chịu, không muốn thêm một câu nào.
Còn bây giờ, khi tôi chẳng còn để tâm, lại , là vì điều gì chứ?
“Không để tâm nữa?”
Cố Châu Bạch thấp giọng nhai đi nhai lại hai từ đó, cuối cùng khẽ một tiếng:
“Được.”
Rồi cúp máy ngay lập tức.
Dáng vẻ đó, như thể tôi vừa phạm .
Tôi không quan tâm nữa, tiếp tục thu dọn sạch sẽ những thứ thuộc về mình trong căn nhà này, cuối cùng nằm xuống giường.
Mẹ tôi vẫn chưa ngủ, dù đã là 3 giờ sáng. Bà vẫn đang miệt mài tìm đối tượng xem mắt phù hợp cho tôi.
Bà gửi một bức ảnh, hớn hở hỏi:
“Thế này không? Con trai của chiến đấu cũ của bố con đấy, vừa mới khởi nghiệp thành công, lại ở ngay trong thành phố mình.”
Khi mở bức ảnh ra, tôi sững người một chút.
Đúng là đẹp trai.
Đẹp trai đến mức khiến tôi nghi ngờ liệu có phải ảnh trên mạng không.
Nhưng nghĩ lại, nếu là con trai của chiến đấu của bố, chắc chắn không phải giả.
Nếu phải kết hôn, thì tất nhiên nên chọn một người đẹp trai. Ít nhất mỗi sáng thức dậy cũng không đến mức bị dọa sợ.
Tôi trả lời “Được”, mẹ tôi lập tức chốt ngày, là thứ Hai sau hai tuần nữa.
Lúc này tôi mới nhận ra, chỉ còn nửa tháng nữa là tôi và Cố Châu Bạch sẽ kết thúc hoàn toàn.
Kỳ lạ thay, tôi không cảm thấy buồn hay luyến tiếc như trước đây.
Thay vào đó, lại có một cảm giác nhẹ nhõm đến khó tả.
Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy, phòng khách tràn ngập mùi rượu.
“Châu Bạch, uống chút nước mật ong đi, không thì lát nữa dạ dày sẽ đau đấy.”
Hà Kiều Kiều mặc áo của tôi bước ra từ bếp, cầm theo một cốc nước mật ong đi về phía phòng khách.
Khi quay đầu thấy tôi, ấy khựng lại một chút rồi mỉm :
“Hóa ra Tống Thanh vẫn ở nhà à? Tôi còn tưởng không ở đây nữa.”
Tôi liếc ấy một cái, thản nhiên :
“Cô đang mặc áo của tôi.”
Hà Kiều Kiều gật đầu rất tự nhiên:
“Đúng , tối qua Châu Bạch uống say rồi nôn ra hết. Tôi không có quần áo thay nên mặc tạm áo của . Quần áo của ấy cũng đã thay bộ mới rồi.”
Nói xong, ấy chỉ tay về phía Cố Châu Bạch.
Anh ta quả thật trông có vẻ say khướt, cả người lộ rõ sự mệt mỏi, rã rời.
Tôi chỉ liếc qua rồi thu lại ánh mắt, nhàn nhạt :
“Mặc xong thì vứt đi. Tôi không mặc lại đồ người khác đã mặc.”
Sắc mặt Hà Kiều Kiều tái nhợt. Cô ấy còn chưa kịp gì thì đã bị Cố Châu Bạch ngắt lời.
Anh ta lạnh lùng tôi, chẳng hề có chút dấu hiệu say xỉn nào. Giọng ta lạnh buốt đến thấu xương:
“Tống Thanh, em chuyện đừng có kiểu móc mỉa như .”
5
Tôi nhún vai, không gì thêm.
Tâm địa bẩn thỉu thì nghe gì cũng thấy bẩn.
Tôi chỉ đang về quần áo.
Nếu ta nghĩ tôi đang về đàn ông, thì chỉ trách lòng ta quá đen tối mà thôi.
Tôi vào bếp tự nấu cho mình một tô mì, rồi ngồi xuống bàn ăn bắt đầu ăn.
Hà Kiều Kiều thấy , lập tức lên tiếng với giọng châm biếm:
“Tống Thanh, dù và Châu Bạch có giận nhau cũng không thể bỏ mặc ấy như thế , đúng không?”
“Tôi chỉ là của ấy mà còn tận tâm chăm sóc ấy đến . Cô là mà lại không ra gì cả. Bạn trai say thành ra thế này mà chẳng thèm để ý?”
Cùng lúc đó, ánh mắt dò xét của Cố Châu Bạch cũng liếc về phía tôi, như đang chờ phản ứng.
Tôi nuốt miếng mì cuối cùng, hài lòng nhấp nháp và gật đầu:
“Vậy tôi nhường cho , đi.”
“Tống Thanh!”
Cố Châu Bạch cuối cùng không chịu nổi, đứng phắt dậy, sắc mặt tối sầm tôi.
Lần đầu tiên, tôi thấy bộc lộ cảm rõ ràng như khi đối diện với tôi.
Tôi nhướng mày, không gì.
Hà Kiều Kiều định gì đó, bị ngăn lại:
“Kiều Kiều, em về trước đi. Có gì thì gọi cho sau.”
Giọng của Cố Châu Bạch không mấy dễ chịu, Hà Kiều Kiều thấy chỉ biết gật đầu, dặn dò vài câu rồi đi ra ngoài.
Trước khi đi, ta còn quay lại mỉm đắc ý với tôi.
Tôi thu ánh mắt về, khuôn mặt lạnh lùng của Cố Châu Bạch và hỏi:
“Anh có muốn ăn không? Nếu muốn thì gọi đồ ăn ngoài.”
Nghe nửa câu đầu, sắc mặt có vẻ dịu lại.
Nhưng đến nửa câu sau, sắc mặt lập tức trở nên khó coi hơn.
Một lúc sau, Cố Châu Bạch nghiến răng, bước tới kéo mạnh tay tôi vào phòng ngủ.
Vừa bước vào phòng, khựng lại, buột miệng:
“Sao phòng trống trơn thế này?”
Tôi kiên nhẫn trả lời:
“Tháng sau Hà Kiều Kiều chuyển đến. Anh bảo phải dọn dẹp mà.”
Anh tôi đầy không tin tưởng:
“Anh dọn phòng khách.”
“Đều như nhau cả thôi.”
Tôi thản nhiên đáp.
Ngay sau đó, cả người tôi bị đẩy mạnh lên giường.
Hơi thở gấp gáp phả vào tai tôi, giọng có chút ấm ức:
“Tống Thanh, em rốt cuộc muốn gì?”
“Làm gì?”
Tôi không hiểu.
Anh cắn mạnh vào dái tai tôi, rồi liếm nhẹ:
“Tối qua em không để tâm nữa, ý em là gì? Không để tâm cái gì?”
“Những gì em vừa với Hà Kiều Kiều nữa, là có ý gì? Em không nữa à?”
Tôi dùng sức đẩy ra, nhíu mày:
“Ý trên mặt chữ, đừng suy diễn lung tung.”
“Tránh ra, tôi đau.”
Nhưng Cố Châu Bạch không nhúc nhích, vẫn chằm chằm vào tôi:
“Em thay đổi rồi, Tống Thanh. Trước đây em không như thế này.”
“Em có phải đang giận dỗi với không? Anh đã rồi, Hà Kiều Kiều chỉ là—”
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang lời .
Người gọi đến là mẹ tôi.
Bạn thấy sao?