Chúng Ta Rồi Sẽ [...] – Chương 7

Những năm mẹ gả vào nhà họ Đoạn, người nhà bên đó vẫn luôn nhiều lời ra tiếng vào. Cô không muốn mẹ vì chuyện này lại bị dị nghị, nên quyết định tự mình đi xử lý.

 

Hướng Vân Lộc vội gọi điện liên lạc để tìm mua một mảnh đất nghĩa trang tốt.

 

Vừa định ra ngoài lấy tro cốt ở nghĩa trang, lại thấy Đoàn Lâm Chu đã lâu không gặp đang đứng ở cửa.

 

Sau khi hỏi rõ định đi đâu, ta nhíu mày nắm lấy tay : "Em có coi trai không? Bố em cũng là bố , chuyện quan trọng như , sao không gọi đi cùng? Một nhỏ như em thì sao xử lý ?"

 

"Lên xe đi, đi cùng em!"

 

Nhìn ta những lời này với vẻ mặt nghiêm túc, Hướng Vân Lộc đã không thể phân biệt ta là thật lòng hay giả dối.

 

Cô không thể cãi lại Đoàn Lâm Chu, cũng không thể trì hoãn thêm nữa, chỉ đành lên xe .

 

Nào ngờ đi nửa đường, ta lại bất ngờ rẽ hướng, rằng muốn đón một người.

 

Nhìn thấy bóng dáng Tống Yểu Yểu xuất hiện, cả người Hướng Vân Lộc chấn .

 

Cô rất muốn hỏi Đoàn Lâm Chu, đi di dời tro cốt cho bố thì tại sao cứ phải dẫn theo một người hoàn toàn không liên quan, hai người họ không thể tách rời nhau hay sao?

 

Nhưng thời gian gấp gáp, nuốt xuống tất cả.

 

Trên đường đến nghĩa trang mới, Hướng Vân Lộc ôm hộp tro cốt, một mình bước đi phía trước, không lời nào.

 

Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, ngay lúc chuẩn bị mai táng, điện thoại của Đoàn Lâm Chu reo lên.

 

Anh ta qua số điện thoại, nhíu mày rồi đứng dậy bước ra ngoài.

 

Hướng Vân Lộc không hỏi ta đi đâu, chỉ cúi đầu định đặt hộp tro cốt xuống, Tống Yểu Yểu với vẻ mặt mỉa mai đã chặn trước .

 

"Hôm nay Lâm Chu đã hứa sẽ đi ngắm hoàng hôn với tôi, đưa đến nghĩa trang chẳng qua là tiện đường thôi, chắc không biết nhỉ?"

 

Hướng Vân Lộc thật sự không biết.

 

Nhưng cũng chẳng quan tâm, chỉ muốn nhanh chóng để bố yên nghỉ.

 

hoàn toàn không để ý đến sự khiêu khích của Tống Yểu Yểu, thậm chí còn không thèm lấy một cái, ôm hộp tro cốt chuẩn bị hạ táng.

 

Tống Yểu Yểu chưa từng bị người khác lạnh nhạt như , ta tức giận kéo lấy : "Hướng Vân Lộc, giả bộ cái gì, tôi chuyện mà không nghe thấy à?"

 

Thấy quý trọng hộp tro cốt trong tay như , Tống Yểu Yểu nảy ý ác độc, mạnh tay giật lấy hộp, sau đó đập mạnh xuống đất!

 

Một tiếng "ầm" vang lên, hộp tro cốt lăn xuống bậc thang, vỡ tan tành.

 

Tro xám trắng rơi vãi đầy đất.

 

Lý trí của Hướng Vân Lộc hoàn toàn sụp đổ trong khoảnh khắc đó.

 

"Bố!"

 

Cô lao xuống như điên, khóc quỳ trên mặt đất, cố gắng gom lấy những hạt tro tàn.

 

Nhưng cơn gió lớn bất chợt thổi qua đã cuốn đi chút hy vọng cuối cùng của .

 

Cô chỉ có thể trơ mắt tro cốt bị gió cuốn đi, cố hết sức để giữ lại, không cách nào .

 

Đó là bố , từ một con người sống sờ sờ biến thành một nắm tro, giờ đây, ngay cả chút ít ấy cũng không giữ lại !

 

Cô giận dữ tột cùng, không thể chịu đựng thêm, gắng gượng đứng dậy bước đến trước mặt Tống Yểu Yểu, giơ tay lên tát ta một cái thật mạnh.

 

"Tống Yểu Yểu! Đây là tro cốt của bố tôi, là thứ cuối cùng ông ấy để lại cho tôi trên thế giới này, có biết không, hoại linh hồn người đã khuất sẽ phải xuống mười tám tầng địa ngục!"

 

Một tiếng "chát" vang lên, gương mặt trắng nõn lập tức sưng vù.

 

Tống Yểu Yểu bị tát đến choáng váng, tức giận định phản kích, khóe mắt bất chợt liếc thấy Đoàn Lâm Chu vừa hay trở lại.

 

Lý trí vốn đã biến mất của ta lập tức quay lại, nhân cơ hội ngã ngửa ra sau, lăn xuống cầu thang.

 

Đoàn Lâm Chu không rõ đầu đuôi sự việc, thấy cảnh này đã vội lao đến ôm Tống Yểu Yểu: "Hướng Vân Lộc, em ?!"

 

"Em gì ư! Anh nên hỏi chị ta đã gì thì hơn!"

 

Đây là lần đầu tiên Đoàn Lâm Chu thấy Hướng Vân Lộc gào thét đau khổ như , ngước mắt lên, thấy gương mặt đầy nước mắt của , cơn giận trong lòng bỗng chững lại.

 

Giây tiếp theo, Tống Yểu Yểu lao vào lòng , khóc nức nở.

 

"Lâm Chu, vừa rồi em không cẩn thận rơi hộp tro cốt của bố Lộc Lộc, gió thổi bay hết rồi, Lộc Lộc tức giận đẩy em xuống cầu thang, em chảy nhiều máu thế này coi như đã bù đắp rồi, đúng không …"

 

Nhìn chiếc hộp vỡ vụn bên cạnh, tim Đoàn Lâm Chu thắt lại.

 

Anh rất muốn vài lời an ủi, đến khi mở miệng, lời lại biến thành: "Yểu Yểu ấy không cố ý..."

 

"Cút!"

 

Hướng Vân Lộc chỉ thốt ra một chữ, cũng đã dùng hết sức lực toàn thân.

 

Đoàn Lâm Chu còn định giải thích Tống Yểu Yểu lại khóc lóc, nắm chặt tay áo ta: "Lâm Chu, em đau quá, có phải chân em bị gãy rồi không?"

 

Nghe , Đoàn Lâm Chu ta một cái, cuối cùng vẫn lựa chọn bế Tống Yểu Yểu rời đi thật nhanh!

 

9.

 

Nhân viên đưa đến một chiếc bình tro cốt mới tinh.

 

Hướng Vân Lộc cẩn thận đặt chút tro cốt cuối cùng còn sót lại trong lòng bàn tay vào đó, sau đó cúi đầu lạy mạnh trước mộ.

 

Bố, con xin lỗi, con bất hiếu, đã sai người.

 

Bố, con xin lỗi, con bất hiếu, đã không bảo vệ bố.

 

Bố, con xin lỗi, con sắp đi rồi, mấy năm tới sẽ không thể đến thăm bố nữa.

 

Sau khi lạy ba lần, ngẩng đầu lên, đàn quạ lạnh lẽo buồn bã bay ngang trời.

 

Một vệt đỏ tươi chảy dọc theo chân mày, lướt qua hốc mắt ửng đỏ của rồi rơi xuống.

 

Trông tựa như máu lệ.

 

Lúc chạng vạng, Hướng Vân Lộc rời khỏi nghĩa trang, một mình trở về nhà kéo những đồ đạc đã sắp xếp mấy ngày trước xuống lầu.

 

Cuốn nhật ký thầm viết đầy tên Đoàn Lâm Chu bị ném vào đống lửa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...