Chúng Ta Rồi Sẽ [...] – Chương 5

Nghe thấy câu này, cuối cùng Hướng Vân Lộc cũng thở phào nhẹ nhõm, thu dọn đồ đạc rồi đi xuống tầng đến chỗ mẹ Hướng và bố Đoàn.

 

Mẹ Hướng đang nắm tay Tống Yểu Yểu, mỉm chuyện phiếm cùng ta.

 

"Cô và Đoàn gặp chút chuyện trên đường nên đến muộn, Yểu Yểu, cháu sẽ không trách chứ?"

 

"Sao lại trách ạ? Cô, , hai người đến đúng lúc lắm, cháu vẫn chưa cắt bánh kem đâu."

 

Bố Đoàn thì con trai với vẻ mặt hài lòng, vỗ nhẹ lên vai ta, giọng tràn đầy sự mãn nguyện: "Lâm Chu, con có thể quyết định chuyện cả đời mình, bố rất vui. Nếu con đã tặng sợi dây chuyền này cho Yểu Yểu thì có lẽ mình nên mời người nhà họ Tống đến, để hai gia đình bàn bạc, xem có nên định ngày cưới luôn không?"

 

Gương mặt Tống Yểu Yểu lập tức đỏ bừng, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc Đoàn Lâm Chu.

 

Sau đó, ta chuyển ánh sang Hướng Vân Lộc.

 

"Cháu thì sao cũng ạ, chỉ là ở trong nước cháu không có nhiều bè. Đến lúc đó có lẽ phải nhờ Lộc Lộc giúp đỡ phù dâu cho chị nhé."

 

Hướng Vân Lộc đang xoa bóp bàn tay mỏi nhừ, không nghe rõ ta gì.

 

Mãi đến khi mẹ Hướng chạm nhẹ vào và nhắc lại một lần, mới phản ứng lại.

 

Cô ngẩng đầu lên, gương mặt vẫn thản nhiên, không thể hiện cảm vui buồn gì.

 

"Xin lỗi nhé, sau này em bận nhiều việc, chắc không thể đến dự đám cưới hai người đâu. Nhưng em thật lòng chúc trai và chị dâu hạnh phúc, sống đến đầu bạc răng long."

 

Nghe câu này, ba người đều nở nụ .

 

Trừ Đoàn Lâm Chu.

 

Ánh mắt ta trở nên u ám, chằm chằm vào Hướng Vân Lộc.

 

Nụ nhạt trên khóe môi ta dần biến mất.

 

Kết thúc công việc dài đằng đẵng và đau khổ, Hướng Vân Lộc về nhà liền bước vào phòng tắm.

 

Sau khi tắm rửa, kéo lê cơ thể mệt mỏi, đẩy cửa phòng.

 

Còn chưa kịp bước vào, ngay giây tiếp theo, một đôi bàn tay mạnh mẽ đã áp vào bức tường hành lang.

 

Ngay sau đó là những nụ hôn dày đặc như mưa, dọc theo nơi cổ còn đọng nước của lên trên, để lại từng dấu hôn đỏ.

 

Sự thay đổi đột ngột này suýt khiến Hướng Vân Lộc hét lên tại chỗ.

 

Cô cắn chặt lưỡi để nuốt lại tiếng hét, né trái né phải, cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của ta.

 

Nhưng càng né tránh, Đoàn Lâm Chu lại càng hôn dữ dội hơn, cuối cùng trực tiếp giữ chặt cằm .

 

Cô vùng vẫy kịch liệt, sự kinh hoàng trong mắt càng tăng lên theo từng bước chân vọng lại trên cầu thang.

 

"Anh điên rồi à!"

 

Nghe bốn chữ này, Đoàn Lâm Chu đỏ mắt khẩy, ghé sát vào tai .

 

"Anh điên rồi đấy! Sao em không hét lên đi? Tốt nhất để mọi người vào xem, rốt cuộc mối quan hệ của chúng ta là như nào! Xem người này đã hôn em thế nào mà đến mức thành ra thế này!"

 

Chờ đến khi tiếng bước chân dừng lại rồi đi xuống lầu, trái tim bấn loạn của Hướng Vân Lộc mới dần bình tĩnh lại.

 

Cô dồn sức gạt hai tay đang chống bên tường của ta ra, cúi người lách đi, giọng mang theo sự sợ hãi.

 

"Rốt cuộc nổi điên cái gì?!"

 

Ánh mắt Đoàn Lâm Chu dõi theo , bóng tối trong mắt vẫn chưa tan biến.

 

"Không phải em mới điên sao? Ai cho phép em gọi trai, gọi ta là chị dâu?"

 

Hướng Vân Lộc khựng lại tại chỗ.

 

Cô thực sự không hiểu, chẳng phải ta cố ý tiếp cận chỉ để trả thù thôi sao?

 

Tại sao cứ phải để ý những chuyện nhỏ nhặt này?

 

"Em gọi trai, gọi ấy là chị dâu thì có gì sai? Hai người sắp kết hôn sao rồi còn gì? Còn hôn nhau trước mặt em nữa!"

 

"Hướng Vân Lộc! Anh phải giải thích với em bao nhiêu lần nữa đây, đó chỉ là diễn kịch thôi! Anh hôn Tống Yểu Yểu chẳng qua vì thấy bố mẹ!"

 

Dường như ta rất tức giận, giọng vừa gấp gáp vừa dữ dội.

 

Hướng Vân Lộc không thể phân biệt cảm của úc này của ta là thật hay giả.

 

Nhưng theo bản năng cho rằng, ta chỉ đang diễn trò cho xem thôi, thế là gật đầu tiếp lời ta.

 

"Cũng đúng nhỉ, rất giỏi diễn kịch mà!"

 

Cuối cùng thì vở kịch này phải diễn đến bao giờ ta mới thấy đủ?

 

Cô đã bị tổn thương đến mức tan nát cõi lòng đúng như ta mong muốn rồi, vẫn chưa đủ sao?

 

Những lời tiếp theo, Hướng Vân Lộc không ra, chỉ chớp mắt vài lần, những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng không thể ngăn lại mà rơi xuống.

 

Cô đã quá mệt mỏi, không còn sức để tiếp tục diễn vở kịch này với ta nữa.

 

Anh ta vẫn chưa chịu buông tha sao?

 

6.

 

Nghe như , thêm nữa là những giọt nước mắt khó hiểu tuôn rơi, trái tim Đoàn Lâm Chu cũng hoảng loạn.

 

Ở bên nhau bốn năm, đây là lần đầu tiên ta thấy Hướng Vân Lộc bộc lộ vẻ bất lực và đau lòng đến thế này.

 

Trước đây bất kể gặp chuyện gì, chỉ cần trước mặt ta, luôn tràn đầy sức sống và rạng rỡ.

 

Cô sợ ta hiểu lầm rằng đã mất niềm tin vào mối quan hệ này.

 

Mặc dù không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, ta theo bản năng tiến lên ôm vào lòng: "Xin lỗi em, ngoan nào, đừng khóc nữa. Là lỗi của , hôm nay nghe em gọi ấy là chị dâu tức quá. Sau này sẽ không như nữa, có không?"

 

Nói xong, ta lại định hôn .

 

Lần này, tác của ta còn dịu dàng hơn cả mọi khi.

 

7.

 

Nhưng Hướng Vân Lộc vẫn đẩy ta ra.

 

"Kinh nguyệt."

 

"Lâu rồi mà vẫn chưa hết luôn sao?"

 

"Ừm, chắc do lần trước em bị sốt nên vẫn chưa hết."

 

Nhớ lại dáng vẻ sốt đến mơ màng hôm đó, đáy mắt Đoàn Lâm Chu thoáng hiện chút lo lắng.

 

Anh ta không ép buộc nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm vào phòng, đưa tay tắt đèn rồi ôm lên giường.

 

Hướng Vân Lộc mệt đến mức không mở nổi mắt, vừa nằm xuống giường đã thiếp đi.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...