Chúng Ta Rồi Sẽ [...] – Chương 4

“Anh đã tìm hiểu rồi, Đan Mạch cho phép em không cùng huyết thống kết hôn. Lộc Lộc, sau này chúng ta di cư qua đó rồi đăng ký kết hôn, em thấy không? Anh đã bắt đầu sắp xếp mọi việc liên quan rồi.”

 

Trước đây mỗi đêm khuya hai người đã về chuyện này rất nhiều lần.

 

Bây giờ nghe lại, trong lòng Hướng Vân Lộc đã không còn chút cảm dâng trào nào, chỉ còn lại sự bình lặng như mặt nước chết.

 

Cô biết, giữa họ đã không còn tương lai nữa rồi.

 

Mười ngày sau, cuộc đời Đoàn Lâm Chu sẽ không còn Hướng Vân Lộc nữa.

 

cũng .

 

4.

 

Sau khi khỏi bệnh, việc đầu tiên Hướng Vân Lộc là thống kê tất cả các khoản chi tiêu mà nhà họ Đoàn đã bỏ ra cho trong những năm qua.

 

Cô cầm thẻ ngồi trước bàn, liệt kê tất cả các khoản chi tiêu trong mười năm sống ở nhà họ Đoàn.

 

Từ học phí đến các chi phí sinh hoạt, tổng cộng 3 triệu (tệ).

 

Tài sản và ngôi nhà cũ mà bố để lại năm xưa cộng lại cũng hơn 2 triệu, thêm vào số tiền tiết kiệm từ việc chăm chỉ trong những năm qua, cuối cùng trong thẻ vẫn thiếu hơn 1 triệu.

 

Xem ra trước khi rời đi, phải tìm việc để bù vào số tiền còn thiếu.

 

Hướng Vân Lộc học nhiếp ảnh, nghĩ đến đây, đã đăng thông tin nhận chụp ảnh lên mạng.

 

Rất nhanh đã có bảy, tám khách hàng tìm đến, có người đặt chụp ảnh cưới, cũng có người đặt chụp ảnh tốt nghiệp.

 

Cô nhận hết tất cả các lịch đặt hẹn, mỗi ngày từ sáng đến tối đều vùi đầu vào việc, mệt đến mức gần như không thể đứng thẳng lưng, không hề than phiền.

 

Bởi vì mẹ đã rằng, trước khi quen bà thì Đoàn đã ly hôn, chỉ là chưa bao giờ công khai.

 

Từ đầu đến cuối, mẹ Đoàn là đương bình thường rồi đi đến hôn nhân, bà hoàn toàn không phải là tiểu tam.

 

Hai mẹ con chưa bao giờ tham lam của cải của nhà họ Đoàn.

 

Cô định rời đi, không muốn để Đoàn Lâm Chu tiếp tục hiểu lầm rằng mẹ đang ăn bám ở nhà họ Đoàn.

 

quyết định trả hết số tiền này.

 

Cực nhọc 5, 6 ngày, Hướng Vân Lộc mới tiết kiệm hơn 30 nghìn tệ.

 

Khi đang lo lắng vì tiến độ chậm chạp thì bỗng nhiên có một lịch đặt hẹn quan trọng.

 

Có một người , nhờ chụp một bộ ảnh sinh nhật tại bữa tiệc, tiền công là 200 nghìn tệ.

 

Đằng sau khoản thù lao hậu hĩnh này cũng có cái giá phải trả tương ứng.

 

Người chủ nhân của bộ ảnh rất kén chọn, phải sao để họ hài lòng hoàn toàn thì mới trả đủ số tiền mà họ đưa ra.

 

Để sớm gom đủ tiền, Hướng Vân Lộc không do sự mà đồng ý ngay lập tức.

 

Đến buổi tiệc sinh nhật, mang theo túi máy ảnh vội vã đến, mới phát hiện là người quen.

 

Nhìn Tống Yểu Yểu trong chiếc váy công chúa đội vương miện trước mặt, và Đoàn Lâm Chu mặc bộ vest đen đứng bên cạnh, trái tim run lên dữ dội.

 

Nhìn gương mặt mệt mỏi của , Đoàn Lâm Chu nhíu mày: “Tại sao em lại nhận loại đơn này? Ước mơ của em không phải là trở thành nhiếp ảnh gia hàng đầu sao? Nhà mình không cho em tiền để sinh hoạt à?”

 

“Em đã lớn rồi, thích công việc này thì nhận thôi.”

 

Nghe những lời này, sắc mặt Đoàn Lâm Chu lập tức lạnh đi vài phần, đang định vài câu thì Tống Yểu Yểu vội bước tới hòa giải.

 

“Lộc Lộc, Lâm Chu cũng chỉ quan tâm em thôi, ấy sợ em mệt. Đừng những lời như em buồn nhé.”

 

Nói rồi, Tống Yểu Yểu khoác tay kéo vào hội trường, rằng muốn xem trình độ chụp ảnh của .

 

Lời nghe thì lịch sự lắm, suốt cả buổi tối, Hướng Vân Lộc không nghỉ ngơi giây phút nào, bấm máy ảnh nhiều đến mức muốn tóe ra lửa luôn rồi.

 

Chụp đến bốn, năm nghìn bức ảnh, mà Tống Yểu Yểu vẫn không hài lòng, bắt phải kéo thân thể mệt mỏi đi chụp toàn cảnh từ trên cao.

 

Cô đeo trên lưng bộ dụng cụ dựng giá đỡ nặng hàng chục cân leo lên tầng ba, nhắm ống kính về phía trung tâm sân khấu.

 

Trong ống kính, Đoàn Lâm Chu bước lên sân khấu giữa tiếng cổ vũ, tự tay đeo sợi dây chuyền cho là báu vật truyền đời của nhà họ Đoàn lên cổ Tống Yểu Yểu.

 

Cô ta nở một nụ đắc ý, cố lên tầng ba rồi lao vào lòng Đoàn Lâm Chu.

 

Hướng Vân Lộc biết rằng Tống Yểu Yểu cố như để thấy.

 

Suốt cả buổi tối, ta kéo theo Đoàn Lâm Chu không ngừng nghĩ cách khoe khoang cảm trước mặt Hướng Vân Lộc.

 

Cô ta sẽ đưa ly rượu champagne mà mình đã uống qua lên miệng ta để ta nếm thử; sẽ kéo ta cùng khiêu vũ, khiến khách mời đoán già đoán non liệu có phải sắp có tin vui; sẽ nhỏ giọng nũng chân đau, nhờ ta xoa bóp giúp...

 

Những bức ảnh thân mật như chất đầy đến kín chỗ trong mấy chiếc thẻ nhớ của .

 

Hướng Vân Lộc đã hoàn toàn tê dại.

 

cảnh hai người ôm nhau rồi nhanh chóng bấm nút chụp.

 

Chụp xong một tấm, khi chuẩn bị bấm tấm thứ hai, Tống Yểu Yểu đã kiễng chân và hôn lên môi Đoàn Lâm Chu.

 

Bàn tay của Hướng Vân Lộc khựng lại.

 

Đôi mắt đã tê dại của bỗng chốc lấy lại sự tỉnh táo, tập trung vào ống kính.

 

Trong bức ảnh chất lượng cao, Đoàn Lâm Chu cũng đang ngây người.

 

Nhưng chỉ ba giây sau, ta đã vươn tay kéo Tống Yểu Yểu vào lòng,

 

Một tay giữ lấy gáy ta, tay còn lại nụ hôn vốn chỉ thoáng qua càng thêm sâu hơn!

 

5.

 

"Ôi chà, cảm đôi trẻ không tệ nhỉ."

 

"Thể hiện đến thế ngày thì hẳn là sắp có tin vui rồi, tôi sắp uống rượu mừng của con trai rồi, hahaha…”

 

Nghe thấy giọng của bố Đoàn ở phía sau hai người họ, Hướng Vân Lộc mới sực tỉnh.

 

Cô vội giơ tay chụp thêm vài tấm ảnh, ghi lại khoảnh khắc hoành tráng nhất của buổi tiệc tối nay.

 

Hai người trên sân khấu cũng nhanh chóng tách ra, Tống Yểu Yểu e thẹn lên tầng ba vẫy tay.

 

"Lộc Lộc, vất vả cho em quá, hôm nay đến đây là rồi!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...