Chúng Ta Rồi Sẽ [...] – Chương 3

Khi ngẩng đầu rút khăn giấy, ta gắp miếng trứng đó cắn một miếng.

 

Hướng Vân Lộc thấy, không một lời, đặt thìa xuống rồi rời khỏi bàn.

 

Thấy định ra ngoài, Tống Yểu Yểu vội gọi lại: "Lộc Lộc, em định ra ngoài à? Chị và Lâm Chu cũng định đi hẹn hò, chờ chút rồi chúng ta đi cùng nhé."

 

Hướng Vân Lộc định từ chối thì bố Đoàn lên tiếng.

 

"Bên ngoài đang mưa, cứ để con đưa đi đi, không thì bố và mẹ con cũng không yên tâm."

 

Bố Đoàn đã lên tiếng, Hướng Vân Lộc cũng không tiện từ chối, đành đi ra gara trước.

 

Cô định đến phòng visa, thế này chẳng phải Đoàn Lâm Chu sẽ biết chuyện sắp ra nước ngoài sao?

 

Nghĩ đi nghĩ lại cũng không còn cách nào khác, đành mặc kệ.

 

Biết thì biết, dù sao hành trình đã định, ta cũng chẳng .

 

Chẳng bao lâu, hai người kia cũng chậm rãi lên xe.

 

Tống Yểu Yểu mà lại ngồi vào hàng ghế sau, cố ý bắt chuyện với Hướng Vân Lộc.

 

Nhưng không có tâm trạng, chỉ đáp vài câu cho qua chuyện.

 

Chiếc xe từ từ lăn bánh, tiếng mưa ngày càng rõ ràng.

 

Tống Yểu Yểu ghé sát vào tai , cố ý hạ thấp giọng.

 

“Tôi biết không thích tôi, cũng biết và Lâm Chu không phải mối quan hệ em bình thường, chắc chắn hai người không có kết quả đâu. Lâm Chu đối với tôi không phải là không có cảm giác, có tin không, chỉ cần tôi muốn thì tôi có thể cướp ấy từ tay bất cứ lúc nào.”

 

3.

 

Lòng Hướng Vân Lộc khẽ , quay đầu Tống Yểu Yểu một cái, lại thấy vẻ mặt ta đầy khiêu khích lấy điện thoại ra đặt báo thức.

 

Một phút sau, báo thức vang lên đúng giờ.

 

Cô ta giả vờ nghe điện thoại, chưa mấy giây đã vắt ra vài giọt nước mắt, ánh mắt đẫm lệ lên ghế trước.

 

“Lâm Chu, quản gia gọi cún nhà em bị bệnh rồi, em lo quá, giờ đưa em về nhà không?”

 

Đoàn Lâm Chu tấp xe vào lề, cơn mưa không dứt bên ngoài cửa sổ, ta cau mày quay lại.

 

Nhưng vừa thấy vẻ mặt đau thương như hoa lê dính mưa của ta, do dự vài giây rồi vẫn quay sang Hướng Vân Lộc.

 

“Giờ đưa Yểu Yểu về phía tây thành phố, không cùng đường, em xuống xe bắt taxi đi nhé.”

 

Tống Yểu Yểu sợ từ chối nên vội đưa ra một chiếc ô.

 

Ánh mắt Hướng Vân Lộc lướt qua hai người một lượt, cuối cùng không gì, mở cửa xe.

 

Những giọt mưa xuyên qua mấy lỗ thủng trên mặt ô, nhanh chóng cả người ướt sũng.

 

Mưa rất lớn, không tài nào bắt xe, đành lấy túi che lên đầu, chạy nhanh về phía trước.

 

Chạy suốt nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng trong bộ dạng thảm mới đến phòng visa.

 

Làm visa xong, Hướng Vân Lộc vẫn không bắt xe, lại phải tiếp tục đội mưa đi bộ thêm một tiếng đồng hồ nữa để về nhà.

 

Về đến nhà, thấy có vẻ mình đã bị sốt, cả người khó chịu dữ dội, choáng váng ngã xuống giường.

 

Cô mơ thấy những cơn ác mộng kỳ dị, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra khắp người, luôn cảm giác có quái vật đuổi theo mình.

 

Khi cố sức mở mắt, lại phát hiện con "quái vật" đó chính là Đoàn Lâm Chu.

 

Anh ta ôm vào lòng, múc từng thìa bón thuốc cho , giọng dịu dàng pha lẫn chút đau lòng: “Ngoan, uống thuốc vào, sẽ khỏi bệnh ngay thôi.”

 

Hướng Vân Lộc nhất thời không phân biệt đây là thực hay mơ.

 

Cô uống vài ngụm thuốc rồi mơ màng thiếp đi.

 

Khi tỉnh lại lần nữa thì đã hạ sốt.

 

Cô vô thức quay sang bên cạnh.

 

Không một bóng người.

 

Chỉ có một chiếc điện thoại không ngừng rung trên tủ đầu giường.

 

Cô cầm lên mở ra, mới phát hiện nhóm em đang tag Đoàn Lâm Chu trong nhóm chat.

 

[Anh Đoàn, diễn xuất của cậu đỉnh thật đấy, nghe tin em bị bệnh mà bỏ cả dự án vài trăm triệu chỉ để về chăm sóc người ta á?]

 

[Sao tôi cảm giác Đoàn nghiêm túc thật nhỉ, biết tin ấy sốt mà vượt hơn hai chục cái đèn đỏ chạy về nhà, chẳng lẽ đã thích bé đó thật?]

 

[Tôi cũng nghĩ đấy, gấp gáp thế kia, không giống đang diễn đâu.]

 

Ở cuối tin nhắn, Đoàn Lâm Chu chỉ đáp một câu.

 

[Thích ta? Trừ khi tôi chết, chỉ là đóng kịch cho trọn vai thôi, để ta càng thêm mê muội. Đến khi sự thật phơi bày rồi, ta mới càng đau khổ hơn, thấy đúng không?]

 

Từng chữ từng câu khiến lòng Hướng Vân Lộc run rẩy.

 

5 năm đồng hành, lại chỉ đổi lấy một câu: “Thích ta? Trừ khi tôi chết.”

 

Đoàn Lâm Chu, ta thực sự không có trái tim.

 

Cô chỉ cảm thấy cả người mình như mất hết sức lực, tay bất lực buông thõng xuống.

 

Ngay giây tiếp theo, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.

 

Đoàn Lâm Chu bưng nước nóng bước vào thấy cảnh này, sắc mặt khẽ thay đổi, nhanh chóng bước tới giật lấy điện thoại.

 

Giọng lúc nào cũng ung dung của ta thoáng chút căng thẳng khó nhận ra: “Em đã thấy gì rồi?”

 

Hướng Vân Lộc cúi đầu che đi đôi mắt hơi đỏ, giọng khàn khàn : “Có gì mà em không thể xem sao?”

 

Cô không hiểu, nếu ta đã biết cảm dành cho mình đã đến mức không thể rút lui, tại sao ta vẫn không dừng lại?

 

Có cần kéo dài vở kịch này đến không?

 

Còn phải dè chừng, sợ phát hiện.

 

Giả giả ý diễn lâu như , ta không thấy mệt sao?

 

Đủ rồi! Mục đích của ta đã đạt ! Cô đã đau khổ đến mức không muốn sống nữa rồi!

 

Đoàn Lâm Chu không biết những suy nghĩ này của , chỉ nghĩ đang ốm nên tâm trạng không tốt, vội ôm lấy dỗ dành: “Làm sao có chuyện đó ? Chỉ là đang chuẩn bị một bất ngờ cho em thôi, không muốn để em biết. Nếu em không vui, sẽ trước với em, không?”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...