Nhưng cũng biết lúc này không thể vội vã, chỉ có thể kiên nhẫn, tiếp tục dò xét.
"Nghe mẹ tôi , hôn ước của chị và Đoàn Lâm Chu đã bị hủy? Tôi cũng biết ta là một tên điên, tôi khuyên chị vẫn nên tránh xa ta ra, nếu không cẩn thận sẽ lại giống tôi..."
Câu còn chưa xong, Tống Yểu Yểu đã tức giận cắt lời .
"Im miệng lại cho tôi! Tôi và Lâm Chu quen nhau hai mươi năm rồi, chuyện giữa chúng tôi không đến lượt người ngoài như can thiệp! Nếu không thích ta thì ơn hãy tránh xa ta đi, đừng có phiền ta nữa!"
Những lời này đúng là đã đánh trúng tim đen của Hướng Vân Lộc, vội giả vờ tỏ ra lo lắng.
"Tôi cũng muốn đi bây giờ ta đang quay lại lấy hộ chiếu của tôi, lấy rồi sẽ đưa tôi rời khỏi Anh Quốc, có thể giúp tôi không? Giúp tôi liên lạc với vị hôn phu của tôi, tôi cam đoan chỉ cần hôm nay có thể rời đi, sau này tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt Đoàn Lâm Chu nữa!"
Ngoài cửa lại rơi vào im lặng.
Lần này, Hướng Vân Lộc cũng không gấp gáp nữa, bởi vì biết rằng, chắc chắn Tống Yểu Yểu sẽ đồng ý.
Và đúng như dự đoán, vài phút sau, âm thanh từ ngoài cửa vang lên.
"Cho tôi số điện thoại."
25.
Ba giờ sau, Đoàn Lâm Chu trở lại, mở cửa ra.
Nhìn thấy Hướng Vân Lộc ngoan ngoãn ngồi trong góc, ta rất hài lòng, đưa nước và đồ ăn đã mua trên đường cho .
"Lộc Lộc, ăn chút gì đó đi, sẽ đưa em rời khỏi đây ngay bây giờ."
Hướng Vân Lộc cúi đầu túi đồ, không có bất kỳ hành nào.
Cô đợi cho đến khi kiên nhẫn của Đoàn Lâm Chu sắp hết, mới vươn tay lấy một chai nước ra.
Cả ngày chưa ăn gì nên chẳng mở nổi nắp chai, đành phải đưa nước cho người trước mặt.
Hành này của Đoàn Lâm Chu rất mừng.
Cuối cùng ta cũng nở nụ , mở nắp chai nước giúp , rồi vỗ nhẹ lên đầu , giọng điệu đầy vui vẻ.
"Em đã suy nghĩ kỹ chưa? Lộc Lộc, chúng ta mới là cặp trời sinh, em chỉ cần ngoan ngoãn ở bên , chuyện của bố mẹ sẽ tìm cách giải quyết."
Hướng Vân Lộc không gì, chỉ khẽ gật đầu.
"Được."
Mọi nỗi đau và sự ức chế trong suốt hơn một tháng qua của Đoàn Lâm Chu đều tan biến trong một chữ này.
Đoàn Lâm Chu mừng rỡ, lúc này cũng có cảm giác thèm ăn nên cũng lấy bánh mì ra ăn.
Hướng Vân Lộc uống vài ngụm rồi đặt chai nước sang một bên, chìa tay ra đòi lấy chiếc túi, rằng muốn kiểm tra xem còn thiếu giấy tờ gì không.
Đoàn Lâm Chu thật sự tin vào lời , vội đưa chiếc túi cho .
Hướng Vân Lộc lục tìm trong túi, lợi dụng lúc ta đang uống nước, lén lút ném chứng minh thư vào khe ghế sofa.
Sau đó, lại giả vờ lục lọi một lúc rồi trả lại chiếc túi cho Đoàn Lâm Chu.
Đoàn Lâm Chu vừa ăn xong.
Anh ta xem đồng hồ thấy đã đến giờ thì kéo Hướng Vân Lộc đứng dậy.
Cả hai người lần lượt đi xuống cầu thang.
Không thấy tài xe lái xe lúc nãy đâu nữa.
Hướng Vân Lộc ngồi vào ghế phụ, chủ thắt dây an toàn.
Nhân lúc Đoàn Lâm Chu đang thắt dây an toàn, lấy chiếc túi vờ như sắp lấy đồ ăn.
Khi ta lái xe ra khỏi bãi đỗ, lập tức hét lên một tiếng, mặt đầy hoảng hốt ta.
"Anh, có phải quên lấy chứng minh thư của em rồi không? Hay là lúc nãy kiểm tra đã để sót rồi?"
Nụ trên mặt Đoàn Lâm Chu lập tức cứng lại, ta nhíu mày .
"Anh đã lấy rồi, sao lại mất ?"
Thấy Hướng Vân Lộc gật đầu rất chắc chắn, ta cảm thấy khó chịu trong lòng.
"Mất thì mất đi, sau này lại sau."
Lòng bàn tay Hướng Vân Lộc đổ mồ hôi.
Cô nhanh chóng suy nghĩ, cuối cùng cũng tìm ra một lý do.
"Nhưng mà kết hôn ở Bồ Đào Nha không cần các giấy tờ chứng minh này sao? Nếu thiếu thủ tục thì sợ là kết hôn sẽ bị hoãn lại."
Nghe nhắc đến việc kết hôn, trong mắt Đoàn Lâm Chu lóe lên một tia cấp bách.
Anh ta suy nghĩ một chút, rồi quyết định lên lầu tìm lại.
Trước khi rời đi, ta khóa cửa xe và dặn dò một câu.
"Lộc Lộc, em chờ vài phút, sẽ quay lại ngay."
Hướng Vân Lộc rất ngoan ngoãn gật đầu, dõi theo ta rời đi.
Khi bóng dáng của ta biến mất nơi hành lang, một bóng người xuất hiện phía sau xe.
Một tiếng "bùng" vang lên.
Cửa sổ phía bên phải của ghế sau bị đập vỡ tan tành.
Hướng Vân Lộc lập tức tháo dây an toàn, cầm túi và nhảy ra khỏi ghế sau.
Cô Tống Yểu Yểu đang cầm cây gậy sắt, chân thành với ta một câu cảm ơn.
Tống Yểu Yểu lại không kiên nhẫn chỉ chỉ tay về một hướng.
"Tôi đã cho vị hôn phu của biết địa chỉ của rồi, còn ta có đến hay không thì tôi không biết, tự đi xem đi."
Nhìn cánh cửa đang mở hờ, Hướng Vân Lộc không hề do dự mà vội chạy về phía đó.
Bạn thấy sao?