Hôm đó trời mưa lớn, mang ô đến cho Đoàn Lâm Chu, vừa định mở cửa phòng thì nghe thấy giọng của một người của ta vang lên.
“Anh Đoàn, con của mẹ kế cậu tính sao đây? Ban đầu không phải chơi chán rồi sẽ bỏ à, sao giờ vẫn chưa chia tay?”
“Đúng đấy, ban đầu đến với ấy chẳng phải để trả thù mẹ ấy vì đã gả vào nhà họ Đoàn thôi sao? Đừng với tôi là cậu mềm lòng rồi đấy nhé.”
Trả thù?
Anh ta ở bên không phải vì , mà là để trả thù!
Sắc mặt Hướng Vân Lộc tái nhợt, đầu óc như nổ tung, cả người bắt đầu run rẩy không kiểm soát, vẫn cố chấp không rời đi, muốn nghe câu trả lời của Đoàn Lâm Chu.
Cho đến giây tiếp theo, giọng lạnh lùng và tàn nhẫn của Đoàn Lâm Chu từng chữ từng chữ truyền đến tai :
“Không chơi lâu một chút thì sao khiến ta đau khổ hơn ?”
Khoảnh khắc đó, cả phòng ầm lên, còn đứng ngoài cửa như rơi vào hầm băng.
Hóa ra ta không , việc ở bên và gọi là , cùng quấn quýt mỗi đêm, tất cả chỉ là một màn trả thù vì ta không chấp nhận mẹ đã thay thế vị trí của mẹ mình?!
Nhưng mẹ vẫn phải sống ở nhà họ Đoàn, không thể lớn chuyện này để mọi người biết .
Suy nghĩ hồi lâu, cách duy nhất mà có thể nghĩ đến chính là trốn đi, rời khỏi ngôi nhà này, và rời xa ta.
Vậy nên đã nộp đơn xin du học.
Hiện giờ, chỉ còn mười ngày nữa là có thể im lặng rời đi.
Nhìn vào lời nhắc đếm ngược trên điện thoại, Hướng Vân Lộc đưa tay gỡ cánh tay của Đoàn Lâm Chu đang quấn quanh eo mình xuống.
Nhưng chưa đầy vài phút, ta lại ôm lấy , khi gỡ ra, ta lại vô thức ôm vào.
Sự kiên nhẫn của dần cạn kiệt trong những lần giằng co, cuối cùng lấy một chiếc gối ôm đặt giữa hai người.
Lần này, cuối cùng Đoàn Lâm Chu cũng yên tĩnh lại.
Hướng Vân Lộc cũng yên ổn.
Cô biết rằng giữa họ, rất nhanh thôi sẽ có một dấu chấm hết.
Cô sẽ không còn thuộc về ta, cũng không còn là món đồ riêng của ta nữa.
2.
Đồng hồ báo thức lúc tám giờ sáng đánh thức Hướng Vân Lộc từ trong giấc mơ.
Cô mở mắt ra, thấy bên cạnh mình đã không còn ai.
Vì sợ bị bố mẹ phát hiện nên họ đã hẹn với nhau, mỗi đêm Đoàn Lâm Chu đến vào lúc mười hai giờ, rời đi lúc năm giờ sáng, cuộc sống như đã kéo dài trọn vẹn 5 năm.
Nhưng sắp tới, họ sẽ chỉ còn là em, ta cũng không cần lén lút nữa.
Thay xong quần áo, xuống lầu, vừa xuống đã thấy một lạ mặt ngồi trên sofa.
Mẹ Hướng nhiệt vẫy tay gọi lại, vui vẻ giới thiệu: "Lộc Lộc, lại đây, đây là của con, mau đi rót cho khách một cốc nước đi."
Tống Yểu Yểu phối hợp đứng dậy, đưa tay về phía , nở nụ tươi rói.
"Em là em của Lâm Chu phải không? Rất vui gặp em, dù đây là lần đầu chị thường nghe em khen em lắm."
Lòng bàn tay Hướng Vân Lộc khẽ run lên, liếc Đoàn Lâm Chu không hỏi gì, quay người đi rót nước cho ấy.
Rót xong một cốc nước nóng, vừa định mang ra thì Đoàn Lâm Chu bước vào.
Anh ta ôm lấy eo , cúi đầu định hôn.
Hướng Vân Lộc vội nghiêng đầu tránh đi: "Đừng nữa, đang ở ngoài kia."
Đoàn Lâm Chu nhướng mày, khẽ hôn lên môi : "Giận rồi à? Quên với em, ấy chỉ là thanh mai trúc mã của thôi, lúc nhỏ ra nước ngoài, mới về mấy ngày trước. Ông già cứ ép cưới suốt, sợ ông ghép bậy bạ nên mới kéo ấy tới diễn kịch á mà."
"Bạn của là ai, em là người rõ nhất mà, đúng không?"
Hướng Vân Lộc im lặng nghe một lúc, không biểu cảm gì, chỉ gật đầu qua loa đáp lại.
Nhìn dáng vẻ thản nhiên của , trong mắt Đoàn Lâm Chu thoáng qua một tia bất ngờ.
Anh ta cứ tưởng lần này lại phải dỗ dành rất lâu.
Dù gì trước đây, chỉ cần có nào đưa thư cho ta, mà thấy là đã ghen đến mức không chịu nổi, khóc đến sưng cả mắt không mở ra .
Khi ta phát hiện rồi dò hỏi, còn không chịu , phải nghĩ đủ cách mới gạt vài câu thật lòng từ .
Thì ra luôn nghĩ rằng mối quan hệ cấm kỵ giữa họ không thể xã hội chấp nhận, mãi mãi không thể công khai đứng bên ta với tư cách .
Thế nên chẳng bao giờ dám chất vấn ta, cũng không nổi giận, chỉ một mình trốn trong chăn mà dỗi.
Lần này vẫn là huống y hệt, phản ứng của lại thờ ơ như .
Điều này khiến Đoàn Lâm Chu không khỏi sinh nghi.
Anh ta vừa định hỏi Hướng Vân Lộc không cho ta cơ hội mở miệng, bưng cốc nước đi ra ngoài.
Bữa sáng đã xong, cả nhà ngồi vào bàn như thường lệ.
Tống Yểu Yểu sắp xếp ngồi bên cạnh Đoàn Lâm Chu.
Hai người vui vẻ, kể về những kỷ niệm thời thơ ấu, trông rất thân thiết.
Tống Yểu Yểu đã sống ở nước ngoài vài năm, ta thích ăn trứng lòng đào, Đoàn Lâm Chu biết liền gắp miếng trứng trong bát mình đưa qua.
Cô ta lập tức bày ra vẻ ngại ngùng của một nhỏ, rồi đặt miếng trứng vừa cắn dở của mình vào bát .
Đoàn Lâm Chu vô thức liếc Hướng Vân Lộc một cái.
Cô cúi đầu tập trung ăn cháo, dường như chẳng hề thấy chuyện vừa rồi.
Bạn thấy sao?