Là Đoàn Lâm Chu.
Sau khi xác định rõ, Hướng Vân Lộc ngừng giãy giụa, lạnh lùng lên tiếng.
"Đoàn Lâm Chu, định gì?"
Nghe thấy sự tức giận trong giọng của , Đoàn Lâm Chu không giả vờ nữa, thản nhiên .
"Anh đang bắt cóc em đó, Lộc Lộc, em không nhận ra sao?"
Mặc dù là bắt cóc khi thấy làn da bị siết đỏ, ta cũng buông tay và trả lại tự do cho .
Hướng Vân Lộc cố gắng ngồi dậy, phong cảnh ngoài cửa sổ lướt qua nhanh chóng, thầm đoán vị trí của mình.
Hướng đi của con đường là về phía biển.
Đoàn Lâm Chu muốn đưa rời khỏi Anh Quốc.
Nhận ra điều này, trái tim nặng trĩu, nhíu mày ngẩng đầu lên.
Nhưng khi thấy gương mặt gầy guộc của ta, không khỏi ngạc nhiên.
Chỉ mới chưa đầy một tháng, sao ta lại thay đổi như thế này?
Đoàn Lâm Chu cũng nhận ra vẻ kinh ngạc trong mắt .
Đôi mắt mệt mỏi đầy máu, mang theo một chút u ám, ta : "Sao , không nhận ra trai rồi sao? Cả tháng nay em không chịu nhắn tin cho , Lộc Lộc, sao em lại tàn nhẫn đến ?"
Tuy giọng ta vẫn thờ ơ như trước, Hướng Vân Lộc biết, tất cả chỉ là ta cố tạo ra.
Chính xác thì, trước mặt và mẹ , ta luôn mang bộ mặt của một công tử phong lưu.
Và người xuất hiện trước mặt lúc này mới chính là Đoàn Lâm Chu thật sự.
Anh ta đã tháo xuống chiếc mặt nạ ân cần, tươi sáng.
Những phần tối tăm và điên rồ bị nén chặt sâu trong ta giờ đây hoàn toàn bị phơi bày trước mặt .
Cô người trước mặt, gương mặt giờ đây không thể nhận ra, không khỏi hỏi một câu.
"Thật sự phải như sao? Anh trai?"
Nghe thấy gọi " trai", nụ trên mặt Đoàn Lâm Chu bỗng ngừng lại.
Anh ta giơ tay nắm cằm , dường như đang cố kìm nén cảm của mình, da mặt ta nhăn lại.
"Không gọi là trai! Hướng Vân Lộc, từ hôm nay là chồng của em, sẽ đưa em đến Bồ Đào Nha, chúng ta sẽ thực hiện chuyện hứa hẹn trước đây, đăng ký kết hôn!"
Cho đến lúc này, cuối cùng Hướng Vân Lộc cũng xác nhận .
Đoàn Lâm Chu, ta thật sự điên rồi!
Nhìn thấy sự điên cuồng hiện rõ trên mặt ta, không tài nào lý giải , không nhịn hét lên.
"Tôi không muốn! Đoàn Lâm Chu, tôi căn bản không muốn lấy !"
Từng chữ, từng lời phát ra rõ ràng, vang vọng như một nhát dao.
Ánh mắt Đoàn Lâm Chu dần lạnh lại khi nghe câu này của .
Anh ta tiến lại gần, thẳng vào đôi đồng tử của , từng chữ từng lời trả đũa lại .
"Không có chuyện muốn hay không muốn, Lộc Lộc, đã rồi, em chỉ có thể thuộc về ."
24.
Sau khi xuống xe, Đoàn Lâm Chu dẫn Hướng Vân Lộc vào một căn phòng kín mít, bốn bề là tường.
Sau đó, ta lấy đi tất cả đồ đạc của , khóa cửa lại và chỉ để lại một câu.
"Em ngoan ngoãn ở đây chờ mấy tiếng, sẽ đi lấy hộ chiếu của em, đến lúc đó chúng ta có thể rời đi."
Nói xong, ta không quan tâm đến phản ứng của , mà bỏ đi thẳng.
Nghe tiếng bước chân ta dần dần xa, Hướng Vân Lộc siết chặt nắm tay, cắn mình vài lần rồi từ từ bình tĩnh lại.
Cô ngồi xổm xuống đất, cố gắng nhớ lại tất cả những thông tin mình biết, tìm cách thoát khỏi đây.
Khi đang vắt óc suy nghĩ, bỗng nghe thấy một tiếng bước chân khác.
Là tiếng giày cao gót, không phải Đoàn Lâm Chu.
Hướng Vân Lộc vội vàng đứng dậy và liên tục đập cửa, cố gắng thu hút sự ý của người ở ngoài.
Quả nhiên tiếng bước chân dừng lại trước cửa.
Cô vừa định kêu cứu thì nghe thấy một giọng quen thuộc.
"Hướng Vân Lộc, ấy muốn đưa đi đâu?"
Là Tống Yểu Yểu.
Tim Hướng Vân Lộc vừa mới dịu một chút lại trở nên nặng nề.
Kể từ lúc ở nghĩa trang, chưa từng gặp lại Tống Yểu Yểu.
Vì Tống Yểu Yểu có thể đến đây chắc chắn là do ta đã lén theo Đoàn Lâm Chu.
Nhưng hôn ước của họ đã bị hủy, sao ta vẫn không chịu buông tha?
Chẳng lẽ ta lại Đoàn Lâm Chu đến ?
Nhận ra điều này, dường như Hướng Vân Lộc đã tìm ra cách duy nhất để thoát thân.
Cô hít một hơi thật sâu, nhanh chóng tổ chức lại câu từ.
"Bồ Đào Nha, ta sẽ đưa tôi đến đó để kết hôn, tôi không muốn lấy ta."
Sau khi nghe câu này, Tống Yểu Yểu nhạo.
"Kết hôn? Anh ta đúng là một tên điên."
"Không phải rất thích ta à? Sao giờ lại không muốn nữa rồi?"
Thấy ta đã mắc câu, Hướng Vân Lộc vội ra những gì mình đã chuẩn bị.
"Anh ta ở bên tôi chỉ để trả thù mẹ tôi mà thôi, biết chuyện này nên tôi đã quyết định rời xa ta để bắt đầu một cuộc sống mới. Tôi đến Anh Quốc một phần để du học, phần khác là vì vị hôn phu của tôi đang ở đây, tôi đã quyết định sẽ đính hôn với ấy vào cuối tháng này, mẹ tôi cũng sẽ đến, vì tôi hoàn toàn không muốn ở bên Đoàn Lâm Chu, cũng không muốn cuộc đời mình bị ta hủy hoàn toàn."
Sau khi xong, người ngoài cửa liền im lặng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nhịp tim của Hướng Vân Lộc càng lúc càng nhanh.
Bạn thấy sao?