Nghe , Hướng Vân Lộc mới nhớ ra, chỉ vài tiếng nữa là sinh nhật tuổi 24 của Đoàn Lâm Chu.
Hơn một tháng trước, còn đau đầu nghĩ xem nên tặng ta món quà gì.
Không ngờ bây giờ đã quên sạch chuyện này.
Nhưng trước mặt mẹ, vẫn phải đóng vai người em hòa thuận, gật đầu đồng ý, cũng không nhắc đến chuyện Đoàn Lâm Chu đến tìm .
22.
Sau một giấc ngủ, trong nhà rất yên tĩnh.
Phó Vân Thâm cũng không có ở nhà, chỉ để lại cho một tờ giấy nhắn, rằng có việc phải ra ngoài.
Hướng Vân Lộc không để tâm lắm, ăn sáng xong thì trở về phòng, mở máy tính để chuẩn bị học.
Vừa đọc xong một chương, chiếc điện thoại đặt trên bàn reo lên.
Cô cầm lên thấy đó là một dãy số quốc tế lạ, do dự vài giây vẫn bắt máy.
"Alo?" vài lần đầu dây bên kia không ai trả lời.
Khi định cúp máy thì giọng trầm thấp của Đoàn Lâm Chu vang lên.
"Anh đang ở dưới nhà nơi em ở bây giờ, Lộc Lộc, ra đây cùng đón sinh nhật đi."
Hướng Vân Lộc không biết ta đã tìm đến đây bằng cách nào.
Nhưng hiểu tính ta, biết nếu hôm nay ra ngoài thì ta nhất định sẽ tìm mọi cách để đưa đi.
Cô không muốn chuyện đó xảy ra, nên đã từ chối.
"Anh đi tìm dì Lương đón sinh nhật đi, lâu rồi dì không gặp , chắc chắn rất nhớ . Em không xuống đâu, chúc sinh nhật vui vẻ."
Cô xong những lời này, đầu dây bên kia im lặng rất lâu.
Chỉ còn lại tiếng thở dốc ngày càng nặng nề của ta.
Hướng Vân Lộc biết đây là biểu hiện của ta lúc tức giận.
Cô không muốn cãi nhau với ta vào hôm nay nên trước khi ta nổi giận, đã cúp máy và tắt luôn điện thoại.
Cả ngày hôm đó, chỉ ở trong phòng và chuyên tâm học bài.
Sáng hôm sau, mới mở lại điện thoại.
Thấy có hơn một trăm cuộc gọi nhỡ, im lặng một lúc rồi xóa hết các cuộc gọi.
Trong suốt nửa tháng tiếp theo, gần như Hướng Vân Lộc không ra ngoài.
Chỉ thỉnh thoảng tham gia vào các buổi tụ họp của nhà họ Thẩm.
Hầu hết thời gian đều ở nhà học và trò chuyện với Phó Vân Thâm.
Thời gian trôi qua từng ngày, rất nhanh đã đến tháng 9, đến mùa tựu trường.
Ba ngày trước khi khai giảng, Hướng Vân Lộc đã thảo luận với dì Thẩm và quyết định chuyển về căn hộ sớm hơn một chút.
Thẩm Lê Ngữ cứ muốn giữ lại, thấy quyết tâm thì đành phải đồng ý.
Ngày hôm sau, cả ba người mang theo đống hành lý gấp đôi bình thường, đưa đến nhà mới.
Khi chia tay, Phó Vân Thâm lại không lên xe cùng.
Nhìn người đứng bên cạnh, Hướng Vân Lộc không khỏi ngạc nhiên.
"Cậu không về cùng và dì hả?"
"Không về, cậu cũng sắp khai giảng rồi, tính ra tôi vẫn là đàn của cậu."
Bấy giờ Hướng Vân Lộc mới biết Phó Vân Thâm cũng là sinh viên của Đại học Luân Đôn.
Chẳng trách lại biết nhiều về khu vực này như .
Cô đống hành lý chất đống trên mặt đất, nhận ra chỉ có đồ của mình thì càng bất ngờ hơn.
"Cậu đi học mà không mang hành lý sao?"
Phó Vân Thâm giơ tay chỉ về phía đối diện phòng , ngắn gọn.
"Căn hộ mà cậu chọn đúng ngay đối diện phòng tôi."
Quá trời trùng hợp luôn!
Hướng Vân Lộc không thể không cảm thán vài câu, rồi nghĩ đến việc sẽ hàng xóm với , khuôn mặt nở một nụ rạng rỡ.
"Vậy có lẽ sau này lại phải phiền cậu rồi."
Phó Vân Thâm xách vali lên, giọng vui vẻ đáp.
"Không có gì đâu, đàn em."
Nghe thấy cách gọi này, Hướng Vân Lộc có hơi không vui.
Cô chỉ nhập học muộn một năm thôi, còn lớn hơn một ngày mà sao lại gọi là đàn em.
Nếu là lúc mới quen, chắc chắn chỉ biết lầm bầm trong lòng.
Nhưng giờ đây, hai người đã rất thân thiết rồi, thế là lập tức phản bác lại.
"Không gọi tôi là đàn em! Rõ ràng chúng ta cùng năm sinh mà, nghe kỳ quá, tôi còn lớn hơn cậu luôn đấy nhá!"
Nghe thì Phó Vân Thâm một cái, giọng cũng nghiêm túc hơn.
"Chỉ là một ngày thôi mà."
23.
Sau khi khai giảng, ngoài thời gian lên lớp, hai người gần như không rời nhau nửa bước.
Hướng Vân Lộc nhanh chóng thích nghi với cuộc sống mới, dần dần quên đi những chuyện trước đây.
Mẹ thỉnh thoảng gọi điện, những chuyện tầm phào trong gia đình.
Mẹ rằng sau khi Đoàn Lâm Chu đi châu Âu, về đã bất ngờ tuyên bố hủy bỏ hôn ước với Tống Yểu Yểu.
Tống Yểu Yểu không đồng ý nên đã đến nhà tìm ta mấy lần ta lại lơ, hai người vẫn đang trong trạng chiến tranh lạnh.
Mẹ gần đây Đoàn Lâm Chu đã cãi nhau dữ dội với bố mình, còn đột ngột đòi rút khỏi Đoàn thị.
Hướng Vân Lộc im lặng nghe, không đưa ra bất kỳ ý kiến nào.
Dù sao hiện tại, mối liên hệ duy nhất giữa và nhà họ Đoàn là mẹ .
Chỉ cần mẹ không sao thì dù có chuyện gì xảy ra ở nhà họ Đoàn, cũng không quan tâm nữa.
Sau khi cúp máy, Hướng Vân Lộc đồng hồ, gửi tin nhắn cho Phó Vân Thâm hỏi bao giờ tan học.
Anh trả lời rất nhanh, rằng chiều có buổi tụ tập bè, bảo đừng chờ .
Hướng Vân Lộc thấy thì thu xếp ba lô rồi đi về một mình.
Cô cầm điện thoại, đang suy nghĩ xem nên ăn gì thì đột nhiên một chiếc xe dừng lại bên đường.
Cô nghe thấy tiếng nên ngẩng đầu lên, chưa kịp rõ đã bị một lực mạnh kéo vào xe.
Trong khoảnh khắc, cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng như cơn lũ ập đến tim Hướng Vân Lộc.
Cô cố gắng vùng vẫy, cắn vào người bắt cóc , lại nghe thấy một tiếng rên quen thuộc.
Bạn thấy sao?