Chúng Ta Rồi Sẽ [...] – Chương 17

Phó Quân Thâm từ nãy giờ không thấy bóng dáng đâu, lúc này vừa từ trên lầu đi xuống.

 

Anh tiện tay cầm hai ly nước uống, đi đến bên rồi đưa cho một ly.

 

"Mẹ tôi thích sự náo nhiệt, cũng muốn giới thiệu cho cậu vài người nên mới mời nhiều người như . Nếu cậu mệt rồi thì cứ đi nghỉ trước, họ quen chơi với nhau như rồi, sẽ không để ý đâu."

 

Nhìn dì Thẩm vẫn đang nhảy múa uyển chuyển, khuôn mặt Hướng Vân Lộc hiện lên vẻ kính nể, mỉm .

 

"Tôi biết dì có ý tốt, tôi cũng thấy rất vui, không thấy mệt chút nào. Nhìn mọi người tràn đầy năng lượng như , tâm trạng tôi cũng tốt hơn nhiều."

 

Thấy không để tâm, khóe miệng Phó Quân Thâm cũng khẽ nhếch lên một nụ rất nhẹ.

 

"Vui là tốt rồi. Con người ta luôn phải về phía trước, không cần phải bận tâm đến những chuyện đã qua."

 

Nghe đột nhiên ra những lời an ủi này, lòng Hướng Vân Lộc gợn lên một chút xao .

 

, trong mắt mang theo chút bất ngờ, không kìm muốn trò chuyện lâu hơn với .

 

"Trước khi đến Anh, tôi còn nghĩ sẽ rất khó tiếp với cậu nên vốn định giữ khoảng cách, không ngờ sau khi gặp mặt, cậu hoàn toàn khác với tưởng tượng của tôi. Mới chỉ một ngày rưỡi mà cậu đã trở thành người mà tôi tin tưởng và gần gũi nhất ở London rồi, khó tin vãi."

 

Nghe lời cảm thán mang chút ý khen ngợi của , nụ trên khóe miệng Phó Quân Thâm càng sâu hơn.

 

"Được cậu đánh giá như là vinh dự của tôi. Trước đây chúng ta ít chuyện trên WeChat là vì có chênh lệch múi giờ, tôi sợ phiền giấc ngủ của cậu, cũng nghĩ nhiều thứ trên mạng không rõ ràng nên định chờ cậu sang rồi mới thu xếp, vì mới ít nhắn tin."

 

Hóa ra là .

 

Cuối cùng Hướng Vân Lộc cũng hiểu tại sao trước và sau lại có sự khác biệt lớn đến .

 

Hóa ra là do overthinking.

 

Nhưng điều này lại rất hợp với tính cách của .

 

21.

 

Hai ngày tiếp theo, Hướng Vân Lộc ở nhà suốt, không ra ngoài.

 

Dì Thẩm và Phó đi , trong nhà chỉ còn lại và Phó Quân Thâm.

 

Không biết là dì Thẩm cố ý căn dặn hay đơn thuần sợ buồn chán, mà Phó Quân Thâm lại dẫn đi tham quan từng nơi trong nhà.

 

Hầm rượu dưới tầng hầm, vườn hoa trên sân thượng, rạp chiếu phim riêng ở tầng ba, hồ bơi sau vườn...

 

Hai người chơi thỏa thích ở một nơi rồi chuyển sang nơi khác, thỉnh thoảng kể vài câu chuyện, thế rồi trời đã dần tối.

 

Buổi tối, dì Thẩm tổ chức hẳn một bữa tiệc nướng ở sân sau, kéo Hướng Vân Lộc lại và kể rất nhiều chuyện xấu hổ thời thơ ấu của bà ấy và mẹ Hướng của .

 

Chú Phó và Phó Quân Thâm đứng bên cạnh trông lửa, thỉnh thoảng đưa mấy xiên thịt nướng đã chín tới cho hai dì cháu, tiện tay rót đầy ly rượu.

 

Đêm hè gió mát rượi, các loại hoa trong vườn nở rộ, tỏa hương thơm ngát.

 

Trong giai điệu piano lãng mạn vui tươi, cả người Hướng Vân Lộc hoàn toàn thả lỏng.

 

bầu trời lấp ló những ngôi sao, chỉ cảm thấy cuộc đời thật tươi đẹp.

 

Đang lúc tận hưởng, cuộc gọi video của mẹ Hướng gọi tới.

 

Hai mẹ con tán gẫu vài câu thì Thẩm Lê Ngữ đã cầm lấy điện thoại.

 

Hướng Vân Lộc đứng dậy lấy một lon Coca lạnh, vươn vai một cái, vừa ngẩng đầu lên thì chạm mắt với Phó Vân Thâm, cả hai người nhau rồi mỉm .

 

Nhìn thấy đĩa cánh gà trong tay , cũng không khách sáo, tiện tay lấy một xiên để ăn.

 

Thẩm Lê Ngữ ở bên cạnh bắt gặp cảnh này, vội đưa máy quay về phía họ, không ngớt.

 

"A Ninh, hai đứa nó xem, mới quen nhau có hai ngày mà đã chơi với nhau thân thiết như này rồi, đúng là có duyên!"

 

Cả hai đều biết về chuyện hôn ước, chỉ là vì phép lịch sự nên chưa bao giờ nhắc đến.

 

Bây giờ nghe hai vị trưởng bối trêu chọc chuyện này ngay trước mặt, Hướng Vân Lộc đỏ mặt, vội uống một ngụm Coca.

 

Phó Vân Thâm thì lại rất bình tĩnh, lễ phép chào hỏi dì Hướng, còn quan tâm hỏi khi nào bà đến Anh.

 

Thấy còn nhớ chuyện này, Thẩm Lê Ngữ cũng ngạc nhiên, buột miệng vài câu.

 

"Vân Thâm, A Ninh còn chưa sẽ đến mà con đã quan tâm thế rồi? Hiếm khi thấy con để tâm mấy chuyện như , có phải có ý đồ gì không đây?"

 

Nghe mẹ bóng gió như , Phó Vân Thâm cũng hết cách, chỉ có thể kiên nhẫn giải thích.

 

"Do Lộc Lộc chậm nhất là tháng sau nên con mới hỏi thêm cho chắc."

 

Hướng Vân Lộc vội mấy câu phụ họa, tự mình thừa nhận.

 

Hai bà mẹ thấy cảnh hòa hợp của họ thì vui mừng không thôi.

 

Trước khi trả điện thoại lại, Thẩm Lê Ngữ cố ý thêm một câu.

 

"A Ninh, đến Luân Đôn nhớ mang theo vật tín ước năm đó của chúng ta nhé, biết đâu lại dùng đấy!"

 

Bốn vị trưởng bối ở hai đầu điện thoại đều biết hai vật tín ước này liên quan đến chuyện hôn sự, không hẹn mà cùng bật .

 

Chỉ có hai người trẻ âm thầm hiểu ý mà giả vờ như không biết.

 

Để xóa tan sự ngượng ngùng, Hướng Vân Lộc nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.

 

"Mẹ, nếu mẹ qua đây thì mang mấy thứ giùm con với nha, con sẽ gửi danh sách cho mẹ sau."

 

Hai mẹ con vài câu, đến khi Hướng Vân Lộc chuẩn bị cúp máy thì mẹ gọi lại.

 

"Lộc Lộc, hôm nay là sinh nhật con, con nhớ gọi điện chúc mừng nhé. À, mấy ngày trước nó vừa qua châu Âu tổ chức sinh nhật với mẹ mình, con hỏi thử xem, biết đâu nó qua Luân Đôn, hai đứa có thể ăn cơm cùng nhau."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...