"Anh nhất định phải mọi chuyện rối tung lên sao? Đoàn Lâm Chu, không thể chia tay trong êm đẹp à?"
Đoàn Lâm Chu quen đã mười năm nay, đây là lần đầu tiên thấy giận dữ như , nhất thời cũng có chút hoảng hốt.
Nhưng trong mối quan hệ này, ta đã quen với vị trí là người chi phối toàn cục, vì trong thời điểm đối đầu như thế này, từ trong lòng ta không muốn nhún nhường hay tỏ ra yếu thế.
Những cảm điên cuồng bị kìm nén sắp bùng lên, nó như ngấm ngầm dậy sóng và sẵn sàng bộc phát bất cứ lúc nào.
"Không ! Anh đã rồi, em chỉ có thể là của riêng !"
Hướng Vân Lộc nhận ra lúc này ta đã bước vào trạng thái bướng bỉnh, không thể tiếp tục trao đổi lý trí nữa, đã chuẩn bị tinh thần từ bỏ việc chuyện đàng hoàng luôn rồi.
Ngay khi định rời đi, thì Phó Quân Thâm đứng một bên quan sát từ đầu đột nhiên lên tiếng.
"Lộc Lộc là người trưởng thành có khả năng suy nghĩ, ấy chưa bao giờ thuộc về bất kỳ ai. Khi không tôn trọng nhân cách và ý chí của ấy, tôi nghĩ ấy có quyền từ bỏ việc chuyện với ."
Nói xong, cũng mặc kệ biểu cảm của Đoàn Lâm Chu, quay sang với Hướng Vân Lộc.
"Sắp bốn giờ rồi, chúng ta đi chứ?"
Hướng Vân Lộc , gật đầu thật kiên định.
Nhìn hai người quay người chuẩn bị rời đi, cơn giận của Đoàn Lâm Chu bấy giờ hoàn toàn bùng nổ.
Anh ta như phát điên lao tới, nắm chặt lấy vai Hướng Vân Lộc, muốn ép ở lại.
Nhưng Phó Quân Thâm hoàn toàn không để ta có cơ hội, đưa tay ôm lấy vai người bên cạnh, nhẹ nhàng kéo vào lòng.
Đồng thời giơ tay còn lại, cũng thật nhẹ nhàng đẩy Đoàn Lâm Chu ra xa ba mét, khiến ta va vào bồn hoa bên cạnh.
Nhìn người đàn ông ngã xuống đất một cách thảm , giọng cũng mang theo sự lạnh lẽo.
"Cho dù là ai thì cũng không nên dùng bạo lực khi chuyện không thành. Tôi nghĩ đây là điều cơ bản mà một người trưởng thành nên hiểu."
Đoàn Lâm Chu hai người thân mật trước mặt, ánh mắt như muốn phát ra lửa.
Anh ta không quan tâm đến vết thương trên tay, lập tức đứng dậy định lao vào đánh Phó Quân Thâm.
Nhưng Đoàn Lâm Chu còn chưa kịp ra tay thì mấy bác bảo vệ trường đã quan sát từ lâu, thấy hình không ổn nên nhanh chóng lao tới khống chế ta lại.
Thấy ta bị giữ lại, Phó Quân Thâm cũng không muốn ở lại nơi lắm chuyện này lâu, liền đưa Hướng Vân Lộc rời đi.
Trên đường về, không hỏi gì, cứ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng loại im lặng này của lại khiến Hướng Vân Lộc cảm thấy hơi bất an.
Cô suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định thử lên tiếng.
"Chuyện vừa xảy ra, có thể nhờ cậu giữ bí mật không?"
Phó Quân Thâm vừa lái xe, vừa bình tĩnh gật đầu.
"Tất nhiên, đây là chuyện riêng của cậu nên tôi sẽ không để người khác biết, cậu cứ yên tâm."
Nghe lời hứa của , Hướng Vân Lộc không nghi ngờ gì nữa, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn căn biệt thự ngay trước mắt, chân thành cảm ơn .
"Hôm nay cảm ơn cậu rất nhiều."
Sau khi đỗ xe, Phó Quân Thâm mới quay đầu , sắc mặt trở lại vẻ lạnh nhạt như trước.
"Không có gì, cậu là khách của nhà tôi, đây là việc tôi nên thôi."
"Nhưng mà, trạng thái của trai cậu hôm nay, có thể là ta sẽ không từ bỏ việc quấy rầy cậu đâu. Tôi thấy hơi lo cho sự an toàn của cậu. Nếu sau này cậu có ý định ra ngoài thì cứ để tôi đi cùng nhé?"
20.
Những lời đầy lý lẽ này khiến Hướng Vân Lộc sững người.
Cô không ngờ chỉ mới gặp một lần mà đã nắm bắt tính cách và cách hành xử của Đoàn Lâm Chu, lại càng không ngờ sẽ chủ đề nghị bảo vệ .
Nhưng cũng phải thừa nhận, những lo lắng của đều rất hợp lý.
Dựa vào hiểu biết của về Đoàn Lâm Chu, hôm nay ta đã chịu một thất bại thì chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhất định sẽ tìm cơ hội tiếp tục quấy rầy .
Những lo lắng của Phó Quân Thâm thật sự rất có khả năng xảy ra.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Hướng Vân Lộc đồng ý rằng sau này khi ra ngoài sẽ báo trước cho .
Phó Quân Thâm cũng yên tâm, sau đó dẫn lên lầu.
Vừa đẩy cửa vào, Thẩm Lê Ngữ đã bắn pháo hoa bùm bùm bùm.
"Surprise! Hãy cùng chào mừng Lộc Lộc đến London!"
Hướng Vân Lộc bị âm thanh náo nhiệt giật mình, suýt nữa thì ngã ở cửa.
Phó Quân Thâm đã đoán trước bất ngờ mà mẹ mình chuẩn bị, vội đưa tay đỡ , tiện tay gỡ những cánh hoa rơi trên đầu xuống.
Sự ý của Hướng Vân Lộc bị nhóm người nước ngoài tóc vàng mắt xanh trong phòng khách thu hút, hai mắt mở to, giọng đầy vẻ nghi hoặc.
"Đây là…"
Thẩm Lê Ngữ không vòng vo, kéo đến trước nhóm người này, lần lượt giới thiệu từng người.
"Họ đều là những hàng xóm quanh đây đấy, đây là Wilson, đây là Alvin..."
Cả buổi tối, Hướng Vân Lộc bị bà ấy kéo đi quen với rất nhiều người mới.
Lúc đầu còn hơi ngượng ngùng, nhờ có Thẩm Lê Ngữ viên, dần dần thoải mái hơn, hòa nhập vào bầu không khí vui vẻ và hào hứng này.
Nhảy xong một điệu thì hơi mệt nên tìm một góc để ngồi, ánh mắt vẫn dõi theo sự nhộn nhịp trong phòng.
Những áp lực vô hình tích tụ trong lòng cũng từ từ tan biến và nhẹ nhõm hơn.
Bạn thấy sao?