Chúng Ta Rồi Sẽ [...] – Chương 15

Phó Quân Thâm quay vào bếp lấy thêm một phần nữa, còn đặt một ly nước trái cây trước mặt , sau đó mới trả lời.

 

"Họ chưa dậy đâu, phải sau 10 giờ họ mới dậy. Cậu đừng bận tâm, muốn dậy lúc nào thì dậy, trong bếp có dì giúp việc nên muốn ăn gì thì cứ dì là ."

 

Kiểu sống thoải mái như quả thật rất hợp với không khí gia đình họ.

 

Hướng Vân Lộc cũng hiểu ra, định lát nữa sẽ cài lại giờ báo thức thành 9 giờ.

 

Hai người cứ thế im lặng ăn sáng, lúc sau Phó Quân Thâm, thử hỏi một câu.

 

"Hôm nay là cuối tuần, cậu có rảnh không? Tôi muốn qua bên căn hộ kia xem một chút."

 

Phó Quân Thâm hiểu ý, gật đầu.

 

"Tôi rảnh, để tôi đưa cậu qua đó."

 

18.

 

Căn hộ nằm ngay gần Đại học London, vị trí đắc địa, môi trường yên tĩnh, Hướng Vân Lộc rất hài lòng.

 

Phó Quân Thâm dẫn đi xem phòng trước, cẩn thận ghi lại những thứ cần bổ sung.

 

Sau đó dẫn đi dạo quanh khu vực, chỉ cho các siêu thị, nhà hàng, chỗ đỗ xe, thậm chí cả những con đường nhỏ gần đó.

 

Hướng Vân Lộc cố gắng ghi nhớ và bày tỏ lòng cảm ơn sâu sắc với .

 

Phó Quân Thâm thì không mấy bận tâm, thấy sắp đến giờ ăn trưa nên chủ hỏi muốn ăn gì.

 

Cô lại không rõ khẩu vị ở đây, cũng không dám tự quyết định nên bèn sẽ nghe theo gợi ý của .

 

Phó Quân Thâm không từ chối, chọn một nhà hàng Trung Hoa rồi dẫn đến đó.

 

Sau hơn một ngày tiếp , đột nhiên Hướng Vân Lộc thấy là một người rất tốt.

 

So với dì Thẩm và Phó, Phó Quân Thâm thật sự rất ít.

 

Nhưng cũng không phải kiểu lạnh lùng, chỉ là nếu không chủ hỏi thì sẽ rất ít khi bày tỏ ý kiến.

 

Dù trầm lặng khi việc lại rất đáng tin, thậm chí còn để lại cho Hướng Vân Lộc ấn tượng rằng gần như "vạn năng".

 

Cũng chính vì nên trong vô thức, đã nảy sinh cảm giác gần gũi và tin tưởng tự nhiên đối với .

 

Vừa gọi món xong, dì Thẩm đã gọi điện tới, hỏi khi nào hai người về.

 

Phó Quân Thâm sang phía Hướng Vân Lộc, muốn hỏi ý của như nào.

 

Hướng Vân Lộc giơ tay ra hiệu số 4, liền trả lời theo ý .

 

Sau khi cúp máy, đơn giản lại nội dung cuộc trò chuyện.

 

"Mẹ tôi tối nay đã chuẩn bị tiệc đón tiếp cậu, bảo chúng ta xong việc thì qua đó."

 

Tiệc đón tiếp?

 

Trịnh trọng sao.

 

Hướng Vân Lộc có hơi bất ngờ dù sao mọi thứ đã sắp xếp, nhập gia thì tùy tục, cũng không gì thêm.

 

Sau khi ăn trưa xong, hai người đi dạo quanh trường một chút rồi định đi thẳng qua đó.

 

Kết quả, vừa ra khỏi cổng trường, Hướng Vân Lộc ngẩng đầu lên đã thấy Đoàn Lâm Chu.

 

Nụ trên môi chợt khựng lại.

 

Phó Quân Thâm nhận ra sự thay đổi cảm của , theo thì thấy một người đàn ông đang sải bước lao thẳng về phía .

 

Anh theo bản năng chắn ngang phía trước, che chở ở phía sau.

 

Thấy hành của , Đoàn Lâm Chu vừa xuống máy bay tức đến mức mặt đen lại, giơ nắm định đánh người.

 

Nhưng tay ta vừa giơ lên đã bị Phó Quân Thâm giữ chặt, không thể cử .

 

Phó Quân Thâm liếc ta một cái, rồi quay lại Hướng Vân Lộc.

 

"Cậu quen người này à?"

 

Hướng Vân Lộc không ngờ ta lại đuổi tới nhanh như , càng không ngờ sẽ gặp ta ở đây.

 

Nhưng Phó Quân Thâm đã hỏi, vẫn trả lời.

 

"Là trai tôi."

 

"Là trai ấy!"

 

Hai người đồng thời mở miệng, một người lạnh nhạt vô cùng, một người giận dữ bừng bừng.

 

Khuôn mặt vốn luôn không biểu cảm của Phó Quân Thâm lúc này cũng hiện lên một biểu cảm khó tả.

 

Nhưng cuối cùng vẫn chọn tin tưởng Hướng Vân Lộc, buông tay rồi lùi lại vài bước, giữ khoảng cách an toàn.

 

Đoàn Lâm Chu một cái thật sâu, giọng đầy vẻ bất mãn.

 

"Còn cậu ta là ai?"

 

Hướng Vân Lộc biết tính chiếm hữu của ta rất cao, giọng cũng vì mà đầy vẻ bất lực, đáp: "Là ."

 

Hai từ ngắn gọn súc tích, Đoàn Lâm Chu lại chẳng tin chút nào.

 

Nhưng ta cũng biết bây giờ không phải lúc để tranh cãi chuyện này, bèn quay lại nắm tay Hướng Vân Lộc, muốn đưa đi.

 

"Em đi với ."

 

Hướng Vân Lộc không hề có ý định rời đi, vùng vẫy thoát khỏi sự khống chế của ta rồi bước về phía Phó Quân Thâm vài bước.

 

"Em còn có việc, không rảnh."

 

Một câu đã thổi bùng ngọn lửa giận dữ bị kìm nén trong lòng Đoàn Lâm Chu.

 

Anh ta qua với vẻ không tin nổi, lông mày cau chặt.

 

"Đây là cách em chuyện với sao?"

 

Hướng Vân Lộc biết ta đang tức giận.

 

Nhưng lúc này không bận tâm nữa, chỉ lạnh nhạt :

 

"Em lại không nghĩ thái độ của mình có vấn đề, em chỉ đang sự thật mà thôi."

 

19.

 

Nghe xong, Đoàn Lâm Chu bật , trong mắt ánh lên một tia lạnh lẽo.

 

"Có việc? Việc gì? Đi hẹn hò với người '' này à? Hướng Vân Lộc, em đừng quên, vẫn chưa đồng ý chia tay!"

 

Sắc mặt Hướng Vân Lộc cũng trầm xuống, ánh mắt vẫn đầy bướng bỉnh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...