Chúng Ta Rồi Sẽ [...] – Chương 14

Từ ngày 12 tuổi, khi biết tin bố mẹ ly hôn, Đoàn Lâm Chu đã không còn hy vọng gì vào hai từ này.

 

Anh ta nghĩ rằng chính mẹ Hướng đã hoại gia đình mình nên đã căm ghét người phụ nữ này, chỉ có thể giả vờ đối xử tử tế.

 

Nhưng trong quá trình chung sống, mỗi lần thấy bà đối tốt với Hướng Vân Lộc, lòng ta lại bị sự ghen tị bao phủ.

 

Trong mười năm giằng co giữa thật thật giả giả, con người ta cũng hoàn toàn bị chia hai.

 

Một nửa bắt ta phải ghi nhớ mùi vị của thù hận, dùng cảm của Hướng Vân Lộc để hoàn thành sự trả thù.

 

Nửa còn lại thì thôi thúc buông bỏ thù hận, hòa nhập vào gia đình mới mà bố ta đã xây dựng.

 

Ngày qua ngày, ta càng trở nên dao , thậm chí bắt đầu đắm chìm trong đó, không thể thoát ra.

 

Người bày ra ván cờ cuối cùng cũng trở thành một quân cờ trong chính ván cờ đó, hướng đi của đã không còn do mình kiểm soát nữa.

 

Nhưng đến khi ván cờ kết thúc, Đoàn Lâm Chu vẫn không có tất cả những gì mình muốn.

 

Người từng lạc lối trong mê cung đã bước ra ngoài, trở thành người ngoài cuộc và với rằng.

 

Nước cờ đầu tiên ta đi, đã là một sai lầm.

 

Đoàn Lâm Chu không thể chấp nhận sự thật này.

 

Cũng giống như ta không thể chấp nhận việc Hướng Vân Lộc đã buông bỏ mình.

 

Anh ta cố chấp không chịu buông tay, nhất định phải có một câu trả lời.

 

Anh ta hỏi Hướng Vân Lộc một câu:

 

"Em quay về đi, về đây rồi chúng ta chuyện nghiêm túc, không em?"

 

17.

 

"Chúng ta không thể quay lại nữa đâu ."

 

Hướng Vân Lộc chỉ có thể, và cũng chỉ muốn trả lời ta như .

 

Ở đầu dây bên kia là sự im lặng kéo dài.

 

Nghe tiếng thở gấp gáp của Đoàn Lâm Chu, Hướng Vân Lộc biết ta đã đến bờ vực sụp đổ.

 

Cô không muốn chọc giận ta để ta phát điên, rồi lại hoại gia đình này.

 

đến cuối cùng, dùng giọng vô cùng chân thành, cầu xin Đoàn Lâm Chu.

 

"Anh buông tha cho mẹ em đi, bà thật sự không gì cả đâu . Bà đã hết lòng với , với , với gia đình này. Bà chỉ muốn có một hạnh phúc ổn định, yên bình thôi, hãy buông tha cho bà đi."

 

Ngọn lửa thù hận đã ám ảnh Đoàn Lâm Chu từ lâu, dần tắt đi trong giọng nghẹn ngào đó.

 

Cảm giác bàng hoàng và hư ảo như vừa tỉnh mộng dần lan ra từ trái tim ta.

 

Anh ta rơi vào sự mơ hồ, không hiểu những năm qua mình thực sự gì, hận gì.

 

Như ngắm hoa trong sương, như vớt trăng dưới nước.

 

Đoàn Lâm Chu cầm điện thoại, một mình đứng trên ban công rất lâu.

 

Mãi đến khi mẹ Hướng gõ cửa, ta mới bừng tỉnh.

 

Quay đầu lại thấy bà, ánh mắt ta theo phản xạ mà né tránh.

 

Mẹ Hướng như thường lệ đưa cho ta một tách cà phê, giọng đầy quan tâm.

 

"Con cãi nhau với Lộc Lộc à? Nó cũng không nỡ rời xa nhà đâu, chỉ là muốn ra ngoài đi đây đi đó một chút, dù sao cũng còn trẻ mà. Con đừng trách nó, nó biết con bận, sợ con lo lắng nên mới bảo mọi người đừng với con đấy."

 

Nghe bà lải nhải an ủi, Đoàn Lâm Chu chỉ "vâng" một tiếng, trả điện thoại lại cho bà rồi định rời đi.

 

Anh ta thực sự không biết phải đối mặt với mẹ Hướng như thế nào, chỉ có thể tránh tiếp với bà.

 

Nhưng vừa đi đến cửa, ta lại bị bà gọi lại.

 

"Lâm Chu, sắp đến sinh nhật con rồi, con muốn tổ chức thế nào? Đi chơi với bè hay để dì tổ chức cho?"

 

Trải qua một buổi sáng đầy biến , Đoàn Lâm Chu đã quên mất chuyện này.

 

Anh ta không ngờ rằng, người duy nhất muốn tổ chức sinh nhật cho mình lại là người mà trước đây mình ghét nhất.

 

Lúc đó trong lòng ta ngổn ngang trăm mối, vẫn từ chối khéo.

 

"Không cần đâu dì, chiều nay con phải sang châu Âu."

 

"Châu Âu à?"

 

Thấy bà hỏi với vẻ nghi ngờ, Đoàn Lâm Chu sợ bà biết điều gì nên vội bổ sung thêm một câu.

 

"Đi... Tìm mẹ con."

 

……

 

Chút chuyện tối qua khiến Hướng Vân Lộc mất ngủ cả nửa đêm.

 

Dù rất mệt đến khi chuông báo thức kêu, vẫn cố gắng dậy.

 

Dù sao cũng đang ở nhà người khác, không muốn để lại ấn tượng xấu cho người ta.

 

Nhưng khi vệ sinh cá nhân xong và xuống lầu, mới phát hiện phòng khách trống trơn, không có ai cả.

 

Người nhà họ Thẩm, rốt cuộc là dậy sớm hay vẫn còn muốn thức khuya đây?

 

Hướng Vân Lộc hơi không hiểu lắm.

 

Cô đang định ra ngoài đi dạo một vòng thì đột nhiên có người bước ra, giật cả mình.

 

Thấy , Phó Quân Thâm hơi cúi đầu chào, rồi đưa bữa sáng trong tay cho .

 

"Vừa mới đến London mà dậy sớm ? Đã quen với chuyện lệch múi giờ chưa?"

 

Hướng Vân Lộc vỗ nhẹ vào ngực, do dự vài giây rồi vẫn nhận lấy bữa sáng và ngồi xuống.

 

"Cũng tạm tạm, và dì đâu rồi? Họ ra ngoài hêt rồi sao?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...