Chúng Ta Rồi Sẽ [...] – Chương 13

Anh ta chỉ cảm thấy trái tim mình như bị dày xéo, từng lớp da thịt bị bóc ra, khiến ta đau đến không muốn sống.

 

Đoàn Lâm Chu tỉnh táo mà tuyệt vọng nhận ra một điều.

 

Hướng Vân Lộc đã biết bí mật mà ta chôn giấu trong lòng.

 

Bí mật mà ta từng nghĩ là kín kẽ, mưu tính kỹ càng, gán cho cái tên là "trả thù".

 

Khi ta không hề hay biết, bí mật đó đã bị bại lộ.

 

Nhưng sau khi biết sự thật, Hướng Vân Lộc vẫn không một lời, cũng chưa từng nghĩ đến việc loạn.

 

Đoàn Lâm Chu từng nghĩ rằng sau khi biết sự thật, sẽ bày ra vẻ tuyệt vọng, có những hành quậy , thậm chí gào khóc đến điên cuồng.

 

Nhưng không điều nào xảy ra.

 

Từ đầu đến cuối, chỉ một việc.

 

Rời xa .

 

Sau khi bị ta dồn tâm cơ sắp đặt mọi kế hoạch để dụ dỗ, Hướng Vân Lộc giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, tự đốt cháy chính mình, mà không ra một lời oán hận nào.

 

Anh ta lừa lấy lòng tin của , giỡn với cảm của , chỉ để trả thù người mẹ mà thương nhất.

 

Từng việc một, từng chuyện một, đều là những "chiến công" mà ta từng rất tự hào.

 

Nhưng không để ý chút nào.

 

Cô không hận ta.

 

Làm sao có thể không hận chứ?

 

Nếu đã từng thật lòng, có thể thực sự không hận sao?

 

Hay là từ đầu đến cuối, Hướng Vân Lộc chỉ đang diễn vai, cùng ta diễn vở kịch lúc thì nhạt nhẽo, lúc thì thú vị này thôi?

 

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Đoàn Lâm Chu chỉ cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng, từng góc nhỏ trên cơ thể đều bị cái lạnh thấu xương xâm chiếm.

 

Anh ta không thể chấp nhận việc Hướng Vân Lộc không hận mình.

 

Bởi vì trái nghĩa của hận, chính là .

 

Không hận, cũng có nghĩa là không !

 

So với kết quả không mình, Đoàn Lâm Chu thà chấp nhận sự hận thù của , chịu đựng sự trả thù của .

 

Anh ta gắng sức phủ nhận sự thật này, mỗi lần căn phòng trống vắng này, ta không cách nào tự thuyết phục bản thân.

 

Hận và không hận, hai cảm cứ quấn lấy nhau trong đầu Đoàn Lâm Chu, cố gắng phân ra thắng bại.

 

Áp lực tinh thần do sự giằng co ra, cùng những vết nứt do sự lôi kéo lặp đi lặp lại, khiến đầu óc Đoàn Lâm Chu như muốn nổ tung.

 

Anh ta ôm đầu đau đớn ngã xuống sàn, dùng hai tay mạnh vào thái dương, cố gắng cứu mình khỏi vực thẳm bất tận.

 

Vào khoảnh khắc này, ta như trở lại đêm mưa năm 10 tuổi, lại trở thành đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi.

 

Nhưng lần này, tất cả những hậu quả tồi tệ mà ta phải chịu đựng.

 

Đều là do chính tự chuốc lấy.

 

16.

 

Vì đã ngủ một giấc trên máy bay, Hướng Vân Lộc đã điều chỉnh lệch múi giờ thành công.

 

Vừa đến 11 giờ, đã thấy buồn ngủ, ngáp dài một cái rồi trở về phòng nằm xuống ngủ ngay.

 

Lúc 2 giờ sáng, một cuộc gọi bất ngờ đánh thức khỏi giấc mơ.

 

Cô cầm điện thoại lên thấy là mẹ gọi, mơ màng nhấn nút nghe.

 

Giây tiếp theo, một giọng quen thuộc đầy tức giận vang lên bên tai .

 

"Hướng Vân Lộc, ai cho phép em im lặng không một lời rồi qua Anh hả?"

 

Là Đoàn Lâm Chu.

 

Hướng Vân Lộc lập tức tỉnh táo.

 

Cô bật đèn bàn rồi ngồi dậy, đồng hồ trên bàn rồi nhắc nhở ta một câu.

 

"Giờ ở London là 2 giờ sáng đấy, à."

 

Mỗi từ như đâm sâu vào dây thần kinh của Đoàn Lâm Chu, khiến ta nghiến răng nghiến lợi đáp lại .

 

"Anh đã , không gọi trai!"

 

"Nhưng chúng ta là em trong sổ hộ khẩu, đó là sự thật không thể thay đổi."

 

Nghe dùng giọng điệu bình thản như để ra sự thật không thể vượt qua giữa hai người, nỗi sợ hãi giấu kín trong lòng của Đoàn Lâm Chu vào khoảnh khắc này đã lên đến đỉnh điểm.

 

Anh ta không còn kiềm chế những cảm điên cuồng đang gào thét trong cơ thể, những lời không lý trí bật ra khỏi miệng.

 

"Lúc em cầu xin dưới thân , em đã nghĩ đến việc chúng ta là em chưa?"

 

Lời vừa dứt, cả hai đều rơi vào im lặng.

 

Đoàn Lâm Chu cũng nhận ra mình đã sai, lòng chững lại không hề xin lỗi.

 

Bởi vì ta đang rất cần một sự khẳng định.

 

Một điều có thể chứng minh rằng, Hướng Vân Lộc vẫn còn ta.

 

dù câu đó đầy sự phạm và nhục mạ, ta vẫn muốn có câu trả lời.

 

Nhưng trong điện thoại chỉ có sự im lặng kéo dài.

 

Mấy lần Đoàn Lâm Chu nghi ngờ đối phương đã cúp máy hay chưa.

 

Trái tim ta trong sự tĩnh lặng vô tận này đập ngày càng nhanh, kéo cả lý trí của ta chìm sâu vào bóng tối.

 

Ngay khi ta sắp hoàn toàn mất kiểm soát, cuối cùng Hướng Vân Lộc cũng lên tiếng trả lời.

 

"Em chưa bao giờ hối hận vì những gì đã xảy ra trước đây, bởi vì lúc đó em thực sự rất , Đoàn Lâm Chu."

 

"Nhưng của em không phải bất khả chiến bại, không thể chịu tổn thương. Nó có thể chống lại những lời đàm tiếu bên ngoài, không chịu nổi một trái tim mục nát từ bên trong."

 

"Mẹ em chưa bao giờ xen vào cảm của bố mẹ , bà ấy không có gì phải hổ thẹn, và cả em cũng . Chỉ là giữa chúng ta có quá nhiều tính toán, nếu cứ tiếp tục thì người tổn thương sẽ không chỉ là và em nữa."

 

"Vậy nên cứ để mối quan hệ này dừng lại ở đây đi, à. Chỉ có như , với , với em, với mẹ em và , mới xem là một kết thúc viên mãn thôi."

 

Viên mãn?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...