Dù gì thì trước đây, mỗi lần Hướng Vân Lộc ta giận, đều giấu quà xin lỗi dưới gối, đợi ta phát hiện.
Đây là bí mật không cần ra giữa hai người.
Anh ta sờ kỹ hơn, sau đó dựa vào cảm giác nhận định rằng vật bên dưới là một lá thư, còn vật bên trên giống như một chiếc thẻ ngân hàng.
Thư thì không cần xem cũng biết, chắc chắn là thư .
Còn thẻ ngân hàng là có ý gì đây?
Là tiền chuẩn bị cho quà mừng sinh nhật sao?
Nghĩ đến đây, tâm trạng u ám của Đoàn Lâm Chu lập tức biến mất.
Dù tặng gì, chuẩn bị bất ngờ thế nào đi nữa thì ta cũng không quan tâm.
Chỉ cần để tâm đến sinh nhật của ta là ta đã mãn nguyện rồi.
Sờ vào chiếc thẻ, Đoàn Lâm Chu nhớ lại dáng vẻ miệt mài kiếm tiền hơn nửa tháng trước, lập tức hiểu ra.
Hóa ra từ khi đó đã bắt đầu chuẩn bị rồi sao?
Tối qua chẳng lẽ lại thức đêm thêm giờ nên không về nhà?
Nghĩ đến gương mặt tái nhợt vì thức khuya của , trong mắt Đoàn Lâm Chu thoáng qua vẻ đau lòng.
Anh ta đặt lá thư lại dưới gối, cầm thẻ ra khỏi phòng.
“Sếp Đoàn, tôi đã kiểm tra xong, trong thẻ có 3 triệu (tệ).”
Nghe số tiền thư ký báo lại, Đoàn Lâm Chu suýt phun ngụm cà phê trong miệng ra.
3 triệu?
Quà mừng sinh nhật gì mà tốn nhiều tiền như ?
Cô lấy đâu ra một số tiền lớn như thế?
Đoàn Lâm Chu nghĩ mãi không ra.
Nhưng ta mơ hồ nhận thấy có điều gì đó không ổn, vẫy tay gọi thư ký.
“Đi tra lịch trình gần đây của chủ, xem ấy đã đi đâu, mua những gì.”
Thư ký nhận lệnh, lập tức bắt tay vào sắp xếp.
Nửa giờ sau, ấy cầm tài liệu bước vào, cẩn thận quan sát sắc mặt của ông chủ, do dự không biết phải mở lời thế nào.
Thấy dáng vẻ ấp úng của ấy, tim Đoàn Lâm Chu bỗng nhiên đập mạnh.
Anh ta chậm rãi ngồi thẳng dậy, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, trầm giọng :
“Chuyện gì? Mau đi.”
Thư ký run rẩy đưa tài liệu trong tay qua cho Đoàn Lâm Chu, cúi đầu xuống :
“Cô chủ... ấy đã nhận thư mời nhập học của Đại học London, chuyến bay lúc 8 giờ sáng hôm qua, ấy đã ra nước ngoài rồi.”
Đoàn Lâm Chu nghe rõ từng từ từng chữ, ghép lại với nhau khiến ta phải suy nghĩ rất lâu.
Người sống chung dưới một mái nhà, ngày nào cũng gặp, lại nhận thư mời nhập học Đại học London và hôm qua đã xuất ngoại sao?
Điều này thật sự có thể xảy ra sao?
Phản ứng đầu tiên của Đoàn Lâm Chu là thấy thật vô lý!
Nhưng khi ta nửa tin nửa ngờ mở tập tài liệu, thấy thư mời nhập học trên trang đầu tiên, bấy giờ cả người ngây ra.
Trang thứ hai là một vé máy bay đã hết hạn, trang thứ ba là hồ sơ xin visa...
Mỗi một món đồ đều có chữ ký tay của Hướng Vân Lộc.
Nhìn những bằng chứng này, Đoàn Lâm Chu chỉ cảm thấy đầu óc mình vang lên một tiếng nổ lớn.
Những cảm mà ta đã cố gắng che giấu, kìm nén suốt mười năm nay, vào khoảnh khắc này như núi lở biển dậy.
Đôi mắt ta đỏ ngầu, chạy xuống cầu thang như một kẻ điên.
Lần đầu tiên trong đời, Đoàn Lâm Chu mất bình tĩnh trước ánh mắt của mọi người.
15.
Khi Đoàn Lâm Chu về đến nhà, bố Đoàn vừa dẫn mẹ Hướng ra ngoài.
Trong nhà rất yên tĩnh, không có một ai, chỉ có tiếng giày của ta vang lên trên bậc cầu thang.
Anh ta không quan tâm gì nữa, trong đầu chỉ có một suy nghĩ là mở cánh cửa đó ra.
Cánh cửa mà ta đã mở vô số lần.
Lần này khi đẩy ra, Đoàn Lâm Chu thấy một khoảng trống không.
Phòng tắm, phòng thay đồ, bàn việc...
Mỗi góc phòng đã từng đặt những món đồ gì, ta đều thuộc nằm lòng.
Nhưng bây giờ, trước mắt ta chẳng còn lại gì cả.
Những thứ từng chứa đựng bí mật của họ, giờ đây không biết đã biến đi đâu.
Chỉ khi tận mắt chứng kiến tất cả, Đoàn Lâm Chu mới thực sự tin rằng Hướng Vân Lộc đã rời đi.
Ngay khoảnh khắc này, phòng tuyến tâm lý kiên cố mà ta xây dựng đã hoàn toàn sụp đổ.
Cơn hoảng loạn và tuyệt vọng dâng trào chiếm lấy toàn bộ thần kinh của ta.
Cả người ta không kiềm mà run lên, hoang mang lục tìm khắp nơi.
Tủ quần áo, bàn, sau cửa, tất cả những nơi có thể giấu người ta đều tìm qua.
Cả căn phòng trở nên lộn xộn, vẫn không tìm thấy tung tích đâu.
Cuối cùng ta đặt hy vọng vào chiếc giường lộn xộn, giật mạnh tấm chăn lên, vẫn là không thấy.
Đoàn Lâm Chu vội vàng trở về phòng, mở lá thư ra.
Trong thư viết ngắn gọn, chỉ có vài câu.
Câu đầu tiên lời chia tay và chúc cùng Tống Yểu Yểu đầu bạc răng long.
Câu thứ hai bảo rằng 3 triệu trong thẻ là số tiền trả lại cho nhà họ Đoàn.
Câu thứ ba rằng mẹ không phải kẻ thứ ba, mẹ và bố Đoàn đã ly hôn từ hai năm trước khi công bố ra ngoài, mà lúc đó mẹ vẫn chưa quen biết bố Đoàn.
Mỗi một câu đều như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim Đoàn Lâm Chu.
Bạn thấy sao?