Không khí gia đình thoải mái vui vẻ như khiến trái tim căng thẳng của Hướng Vân Lộc đã dịu đi rất nhiều, nụ nở rộ nơi khóe mắt.
Khi xe dừng, xuống xe trước, chuẩn bị lấy hành lý của mình.
Cốp xe sau vừa mở, định đưa tay ra thì một đôi tay khác đã nhanh chóng cầm lấy vali.
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu, liền thấy Phó Quân Thâm khẽ gật đầu với , hơi nhướng cằm lên.
"Để tôi, cậu với mẹ tôi đi xem phòng trước đi."
Hướng Vân Lộc biết rõ trọng lượng hành lý của mình nên thực sự hơi ngại.
Cô vừa định từ chối thì Phó Quân Thâm lại mở miệng, giọng mang theo chút bất lực.
"Không sao đâu, cứ đi đi, không tôi lại bị mắng bây giờ."
12.
Dù chỉ ở tạm một tháng căn phòng nhà họ Thẩm sắp xếp cho Hướng Vân Lộc, từ diện tích, hướng phòng, đến nội thất và đồ đạc bên trong, tất cả đều khiến kinh ngạc.
Quan sát một lúc, không khỏi nghi ngờ rốt cuộc mình đến để tá túc hay để thị sát nữa.
Thẩm Lê Ngữ cũng vào căn phòng này lần đầu, thấy bên trong đến cả mỹ phẩm cũng chuẩn bị, bà ấy không tiếc lời khen ngợi con trai.
"Không ngờ Vân Thâm ngày thường chẳng chẳng rằng, thế mà lúc việc lại chu đáo đến thế. Lộc Lộc, con xem thử còn thiếu gì không?"
Hướng Vân Lộc vội lắc đầu, trong mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên và vui mừng.
Nhìn gương mặt giống mẹ Hướng đến bảy phần, lại ngoan ngoãn như , Thẩm Lê Ngữ cảm thấy trái tim mình tan chảy, không kìm muốn véo má .
Bà ấy đang đưa tay lên thì bị Phó Quân Thâm vừa bước vào cửa, giữ lại rồi đặt tay bà lên vali.
Kế hoạch thất bại, Thẩm Lê Ngữ bĩu môi đứa con trai không biết điều của mình, giọng đầy vẻ nghi ngờ.
"Con chắc chắn là hôm không uống nhầm thuốc đúng không? Sao dạo này thích xen vào chuyện người khác hơn rồi?"
Phó Quân Thâm người mẹ không mấy nghiêm túc của mình một cái, rồi quay sang Hướng Vân Lộc vẫn đang kinh ngạc, lễ phép nhắc nhở vài câu.
"Tôi đã xem thời tiết rồi, ở London thì sáng với tối lạnh hơn trong nước, chắc cậu chỉ mang quần áo mát mẻ thôi nhỉ. Trong tủ có áo khoác, đều là đồ mới cả, giặt sạch luôn rồi, nếu cậu thấy lạnh thì cứ lấy mặc vào."
Hướng Vân Lộc không ngờ rằng người mà cả chục ngày mới lên mạng một câu, ngoài đời lại chu đáo đến , ngay cả những việc nhỏ nhặt như thế cũng suy tính đến.
Nghĩ đến những hành lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử của mình trên máy bay, không khỏi cảm thấy xấu hổ, vừa áy náy vừa chân thành lời cảm ơn với .
Hai người đang chìm đắm trong cuộc xã giao lễ phép, hoàn toàn không để ý đến Thẩm Lê Ngữ đang nở nụ đầy vẻ hóng hớt phía sau.
Bà ấy lặng lẽ chuồn ra ngoài, trở về phòng ngủ lấy điện thoại nhắn WeChat cho người thân cách xa ngàn dặm của mình.
[A Ninh, xem ra giấc mộng thông gia của chúng ta có hy vọng rồi!]
Mẹ của Hướng Vân Lộc nhận tin nhắn này thì tươi đến nổi không khép miệng.
Bà mở bức ảnh mà người thân lén chụp lên, cặp đôi trai tài sắc trong ảnh, càng càng thấy xứng đôi.
Bố Đoàn nghe thấy tiếng cũng ghé lại xem, ánh mắt cũng lộ ra ý .
"Đây chính là chàng trai có hôn ước từ bé với Lộc Lộc sao? Xem ra quan hệ không tệ, nếu hai đứa có thể định chuyện hôn sự trong vài năm tới thì chúng ta cũng đỡ lo nhiều rồi."
Mẹ Hướng cũng nghĩ , khóe miệng không dứt nụ .
"Lâm Chu và Yểu Yểu, Lộc Lộc và Vân Thâm đều là những đứa trẻ tốt, nếu có thể lập gia đình sớm thì thật tốt biết bao. Chỉ là nếu Lộc Lộc thực sự ở bên Vân Thâm, chắc con bé sẽ định cư ở nước ngoài, việc này tôi hơi lo lắng."
"Con cái rồi cũng phải lớn lên, chỉ cần chúng hạnh phúc thì người cha mẹ như chúng ta cũng sẽ vui mừng. Còn về khoảng cách thì bà không phải lo đâu, hai năm nữa tôi cũng nghỉ hưu rồi. Khi đó, nếu bà nhớ Lộc Lộc thì tôi đi cùng bà sang đó thăm con bé, chẳng phải là rồi sao? Khi đó chúng ta nửa năm ở trong nước, nửa năm ở London, coi như đi du lịch thôi."
"London? Ba mẹ định đi du lịch Anh Quốc à?"
Vừa lúc Đoàn Lâm Chu mở cửa bước vào nghe câu cuối cùng, liền hỏi một câu.
Thấy ta uống say lảo đảo trở về, nụ trên gương mặt bố Đoàn lập tức biến mất, ánh mắt trầm xuống ta.
"Sáng sớm đã chạy đi, gọi cho con bảy tám cuộc cũng không thấy nghe, hóa ra là đi uống rượu. Hôm nay em con..."
13.
Nghe những lời trách móc gay gắt này, khuôn mặt thờ ơ của Đoàn Lâm Chu dần trở nên lạnh lùng.
Mẹ Hướng sợ hai bố con lại cãi nhau, vội vàng đứng ra hòa giải, đổi chủ đề.
“Công việc của thằng bé cần phải đi xã giao thường xuyên mà, uống rượu cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi, ông nó gì?”
“Lâm Chu, có phải con không khỏe không? Con đi tắm trước đi, dì nấu cho con chút canh giải rượu.”
Tâm trạng đang tốt đẹp tự nhiên bị hỏng, Đoàn Lâm Chu cũng không kiên nhẫn giả vờ hòa nhã với bà nữa, chỉ một câu rồi lên lầu.
“Không cần đâu.”
Bạn thấy sao?