Chúng Ta Rồi Sẽ [...] – Chương 1

“Mẹ, Đoàn, hồ sơ du học của con đã chấp nhận rồi, con định sẽ ra nước ngoài học.”

 

Trong căn phòng khách yên tĩnh, giọng của Hướng Vân Lộc nhẹ nhàng và trầm lắng, tựa như một giọt nước rơi xuống hồ.

 

Mẹ Hướng ngồi đối diện trên ghế sofa vui mừng khôn xiết: "Nhanh như đã duyệt rồi sao? Khi nào con đi?”

 

“Mười ngày nữa con đi ạ.”

 

1.

 

Mẹ Hướng không ngờ lại gấp gáp như , ngoài niềm hân hoan, trong mắt bà cũng ánh lên vẻ lưu luyến: "Thế thì mẹ phải đi chuẩn bị hành lý cho con ngay thôi. Lần đầu tiên con đi xa, lại là ra nước ngoài, mẹ không yên tâm. Mẹ có gọi cho một người cũ, con trai của bà ấy cũng đang ở London đấy. Nếu con gặp chuyện gì thì cứ tìm nó, đừng ngại phiền, hồi nhỏ hai đứa đã hứa hôn rồi. Con gặp thử xem có hợp không, nếu hợp thì tốt, không hợp thì .”

 

Hướng Vân Lộc gật đầu: "Vâng mẹ.”

 

Nghe câu này, mẹ Hướng ngạc nhiên vô cùng: "Lộc Lộc, con đồng ý rồi sao? Con với cậu trai trước đây… cuối cùng cũng chia tay rồi?”

 

Hướng Vân Lộc lập tức im lặng.

 

Bố Đoàn lập tức hiểu ra điều gì đó, đập mạnh tay xuống bàn: "Mãi mà thằng nhóc đó không chịu về gặp gia đình, là biết không thật lòng với con rồi, loại trai này chia tay là đúng!”

 

“Bạn trai? Bạn trai nào?”

 

Một giọng bất ngờ vỡ bầu không khí ngột ngạt trong phòng khách.

 

Ba người nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, thấy Đoàn Lâm Chu vừa lúc đẩy cửa bước vào.

 

Anh ta mặc áo sơ mi và quần tây đen, dáng người cao ráo, từng cử chỉ đều toát lên vẻ lười nhác quý phái.

 

Hướng Vân Lộc hơi run, đứng dậy gọi ta: "Anh.”

 

Đoàn Lâm Chu ừ một tiếng đầy ẩn ý, bỏ chìa khóa xe xuống rồi đi lên lầu.

 

Buổi tối, mẹ Hướng chuẩn bị một bàn đầy thức ăn, còn mở một chai rượu vang đỏ.

 

Bà nâng ly rượu, nở nụ rạng rỡ ba người trong gia đình, định tuyên bố tin vui: "Nào nào nào, hôm nay cả nhà mình cùng chúc mừng nào, chúc mừng Lộc Lộc sắp…”

 

Hướng Vân Lộc nhận ra điều bất thường, vội vàng ngắt lời bà: "Mẹ, rượu này có vẻ hơi đắng, có khi nào hết hạn rồi không ?”

 

“Hết hạn?” Mẹ Hướng thoáng ngạc nhiên, rõ ràng rượu vẫn chưa hết hạn, Hướng Vân Lộc đã lấy cớ đi lấy rượu mới và kéo bà vào bếp.

 

“Mẹ, chuyện con đi du học mẹ đừng cho biết vội.”

 

Mới nghe , mẹ Hướng còn thấy hơi lạ lùng.

 

Nhưng nghĩ đến việc con trai riêng luôn quan tâm chăm sóc con mình, bà dần hiểu cảm gắn bó giữa hai em, liền gật đầu đồng ý.

 

Ăn qua loa vài miếng, Hướng Vân Lộc đứng dậy quay về phòng.

 

Sau khi rửa mặt, nằm lên giường và dần dần chìm vào giấc ngủ.

 

Đến nửa đêm 12 giờ, bên cạnh cứ đúng giờ là lại xuất hiện thêm một người.

 

Hơi thở nóng bỏng phả vào cổ , ngay sau đó, đôi môi mềm mại chạm tới khẽ cắn nhẹ. Cảm giác lành lạnh và ẩm ướt khiến Hướng Vân Lộc đang mơ màng trong giấc ngủ bỗng bừng tỉnh hoàn toàn.

 

Cô cứng đờ người, theo phản xạ bật dậy đẩy ta ra, giọng gấp gáp và đầy phản kháng: "Đoàn Lâm Chu!”

 

“Sao? Gia đình muốn giới thiệu trai cho em là không cho đụng vào nữa?” Trong bóng tối, Đoàn Lâm Chu khẽ nhếch môi, nụ không chạm tới đáy mắt, giọng lười biếng đến cực điểm: "Ở bên bao nhiêu năm nay, định quỵt à?”

 

Hướng Vân Lộc biết ta hiểu lầm, cũng không giải thích.

 

Còn khuôn mặt của Đoàn Lâm Chu trong sự im lặng vô tận dần lạnh xuống.

 

Anh ta đưa tay ôm vào lòng: "Hướng Vân Lộc, đã từng với em rồi phải không? Không trai, em chỉ có thể là của .”

 

Cảm nhận hơi nóng từ phía sau truyền đến, Hướng Vân Lộc không muốn tranh cãi với ta, lập tức dối: “Em đến kỳ, đang không khỏe.”

 

Nghe xuống nước giải thích, sắc mặt Đoàn Lâm Chu mới dễ chịu hơn một chút, vẫn không nhịn cau mày: "Kỳ kinh nguyệt của em mới vừa qua rồi mà, lại đến nữa à? Thôi rồi, hôm nay không chạm vào em, ngủ sớm đi.”

 

Nói xong, ta ôm chặt vào lòng.

 

Nghe tiếng thở đều đều vang lên bên tai, trằn trọc mãi không ngủ .

 

Không ai biết, trai của chính là trai của , Đoàn Lâm Chu!

 

Năm 12 tuổi, mẹ tái hôn vào nhà họ Đoàn, và con trai độc nhất của nhà họ Đoàn là Đoàn Lâm Chu, đã trở thành em khác cha khác mẹ.

 

Năm 14 tuổi, gọi ta là trai, ta gọi là em , trong mắt người ngoài là em hòa thuận.

 

Năm 18 tuổi, nhật ký thầm chứa đầy tên ta của bị phát hiện. Anh ta lười biếng dựa vào bàn học của , mỉm đọc đi đọc lại cuốn nhật ký đó, đưa tay định giành lại thì ta vội bắt lấy tay , trong dáng vẻ xấu hổ của , đặt lên má một nụ hôn.

 

Năm 20 tuổi, lần đầu họ nếm trái cấm, sau đó nó đã trở thành cơn nghiện trong , không thể dừng lại .

 

Ban ngày là em, ban đêm lại giấu tất cả mọi người để quấn quýt lấy nhau.

 

Từ nhỏ, Hướng Vân Lộc là một bé ngoan ngoãn, việc ở bên Đoàn Lâm Chu là chuyện điên rồ duy nhất trong đời.

 

Cô rất Đoàn Lâm Chu, đến mức cảm thấy ngay cả khi cả đời không công khai mối quan hệ này cũng không sao cả, sau này họ chỉ cần lén lút ra nước ngoài kết hôn là .

 

Nhưng tất cả những ảo tưởng này đã tan biến trong một cuộc trò chuyện giữa ta và nghe cách đây nửa tháng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...