Chúng Ta, Người Lạ – Chương 25

Cuối cùng vẫn về nước một chuyến, cảnh nhà họ Bùi treo đầy khăn tang, lòng cũng trở nên nặng nề.

 

Dù sao cũng là người từng giúp đỡ mình, đến viếng cũng không sao.

 

Bước vào linh đường, Hứa Hoan Nhan thấy nhiều người từng nhà họ Bùi tài trợ.

 

Họ gật đầu chào không chuyện.

 

Trong điện thoại, viện trưởng cũng đơn giản kể về nguyên nhân cái chết của mẹ Bùi.

 

Sức khỏe bà vốn không tốt, sau khi bố Bùi đưa đến trang viên để dưỡng bệnh, cơ thể ngày càng yếu hơn.

 

Chuyện Bùi Dao vào tù và Bùi Tòng Văn bị tàn phế đều giấu kín.

 

Cho đến ngày hôm đó, mẹ Bùi bỗng dưng muốn chuyện với Bùi Dao, dù sao trong trí nhớ của bà, Bùi Dao chỉ bị gửi sang Úc.

 

Nhưng gọi mãi mà không ai nghe máy, bà hoảng hốt hỏi người giúp việc.

 

Người giúp việc lúc này mới lúng túng ra sự thật.

 

Người đã vào tù thì sao có thể nhận điện thoại của bà ấy.

 

Trong cơn tức giận và đau đớn, mẹ Bùi tái phát bệnh tim, lập tức ngừng thở tại chỗ.

 

Chương 25

 

Bước vào linh đường, Hứa Hoan Nhan đã thấy bố Bùi tóc bạc trắng và Bùi Tòng Văn ngồi trên xe lăn với vẻ mặt trống rỗng.

 

Cô cầm đóa cúc đứng trước di ảnh của mẹ Bùi cúi đầu ba lần, sau đó đặt hoa cúc xuống trước di ảnh, chăm chăm vào đó rất lâu.

 

Đối với mẹ Bùi, cảm trong lòng rất phức tạp.

 

Nếu biết ơn, thì mẹ của Bùi đã hủy hoại năm năm tuổi trẻ của .

 

Nếu căm ghét, thì bà lại từng tài trợ cho , giúp tiếp tục con đường học vấn.

 

Nhưng người chết không thể sống lại.

 

Mọi chuyện trong quá khứ cũng theo cái chết của mẹ Bùi mà tan biến như khói mây.

 

Hứa Hoan Nhan di ảnh mẹ Bùi lần cuối, sau đó bước tới trước mặt bố Bùi cúi đầu một cách nhẹ nhàng.

 

"Bác trai, xin hãy nén đau thương."

 

Bố Bùi gật đầu không gì.

 

Cô lại bước đến trước mặt Bùi Tòng Văn, rất lâu rồi khẽ .

 

"Mong hãy nén đau thương."

 

Bùi Tòng Văn mỉm cay đắng, cũng không gì.

 

Vì là người thân trực hệ qua đời, nên Bùi Dao ở trong tù cũng cảnh sát dẫn đến.

 

Sau khi trải qua quãng thời gian trong tù, khuôn mặt của Bùi Dao không còn vẻ ngông cuồng.

 

Toàn thân ta chỉ còn lại sự trơ trọi.

 

Ngay cả khi thấy , ánh mắt cũng chẳng mảy may gợn sóng.

 

Cho đến khi thấy di ảnh của mẹ Bùi, Bùi Dao đột nhiên quỳ xuống đất khóc nức nở.

 

"Mẹ ơi!"

 

Những vị khách đến viếng bên cạnh cũng không đành lòng mà quay đầu đi.

 

Ngày mẹ Bùi chôn cất, trời đổ mưa nhẹ.

 

Mẹ Bùi qua đời, các gia đình danh giá khác cũng cử người đến viếng.

 

Cũng chính vào ngày hôm đó, Phó Trường Thâm và Trình Nguyệt mới phát hiện đã lén quay về.

 

Tuy nhiên, họ không gì cả.

 

Nhưng vẫn giải thích đôi chút với họ.

 

Trình Nguyệt ôm một cái.

 

"Nếu em bị uy hiếp, bọn chị cũng sẽ không tha cho ta."

 

Tại nghĩa trang, Trình Nguyệt và Hứa Hoan Nhan cùng che chung một chiếc ô, cỗ quan tài của mẹ Bùi từ từ hạ xuống lòng đất.

 

Bên cạnh, Bùi Dao khóc đến mức suýt ngất xỉu, hai cảnh sát phía sau giữ chặt lấy ta.

 

Sau khi an táng xong, từng vị khách đến viếng lần lượt ra về.

 

Cô và Trình Nguyệt bước đi sau cùng, vừa đi vừa bàn bạc kế hoạch sắp tới.

 

"Hoan Nhan."

 

Bùi Tòng Văn bất ngờ gọi từ phía sau.

 

Hứa Hoan Nhan quay đầu lại, thấy đứng dưới mưa .

 

"Em có thể đi với một đoạn không?"

 

Trình Nguyệt lo lắng , chỉ cần nhíu mày, Trình Nguyệt sẽ lập tức từ chối thay .

 

Hứa Hoan Nhan nắm chặt ô, cuối cùng lại buông ra.

 

Mưa càng lúc càng lớn, che ô đi bên cạnh Bùi Tòng Văn, quản gia nhà họ Bùi vừa đến cũng cầm ô che cho , vừa đẩy xe lăn đưa ra khỏi nghĩa trang.

 

"Hoan Nhan, không còn nhà nữa."

 

Quản gia đẩy xe lăn cũng dừng bước.

 

Hứa Hoan Nhan cũng dừng lại, .

 

Mẹ qua đời, em vào tù, bản thân bị tàn tật, bố thì vì đào tạo người thừa kế mới nên đã lâu không về nhà, ngay cả tang lễ lần này ông cũng là người rời đi sớm nhất.

 

Cô há miệng định gì đó, lại phát hiện bản thân chẳng biết gì.

 

Cô có thể gì đây?

 

Cách họ đối xử với nhau suốt những năm qua chẳng phải cũng luôn như thế này sao?

 

Có lẽ cũng nghĩ đến điều này, Bùi Tòng Văn bỗng khổ.

 

"Nếu có thể lại từ đầu, thì thật tốt biết bao."

 

Như có thể hết lòng , bảo vệ .

 

Họ sẽ không đi đến bước đường này,

 

Anh cũng sẽ không đơn đến hết đời.

 

Nhưng đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận.

 

"Bùi Tòng Văn."

 

Tiếng mưa ngăn cách mọi tạp âm bên ngoài, lần đầu tiên nghe rõ ràng lời của Hứa Hoan Nhan như thế.

 

"Đời người không có cơ hội hối hận hay lại, chúng ta chỉ có thể bước về phía trước."

 

Dù là hay là .

 

Đều chỉ có thể bước tiếp mà thôi.

 

Giữa họ sẽ không có cơ hội lại.

 

Đây là năm thứ ba sau khi ly hôn, lần đầu tiên họ có thể chuyện với nhau một cách bình thản như .

 

"Chúng ta hãy chia tay trong hòa bình."

 

Ngay khi tái ngộ, đã từng như , khi đó tâm trí chỉ toàn nghĩ đến việc sao để giành lại .

 

Anh hoàn toàn không hiểu ý nghĩa lời từ biệt trong câu của .

 

Mưa bỗng dưng ngừng lại.

 

Cô cũng gấp ô lại, bước về phía cổng lớn.

 

"Từ giờ, đừng gặp lại nữa."

 

Bóng lưng dần biến mất khỏi tầm mắt .

 

Được thôi.

 

Tạm biệt nhé, Hứa Hoan Nhan.

 

[Hết]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...