Chúng Ta, Người Lạ – Chương 20

Mẹ Bùi ngẩn người, trong lòng bất giác dâng lên cơn giận, nghĩ đến gia thế của nhà Phó và nhà Trình đứng sau Hứa Hoan Nhan, bà đành phải nuốt giận vào trong.

 

Hứa Hoan Nhan vừa bước ra khỏi nhà họ Bùi, đã chạm mặt Bùi Tòng Văn vừa trở về.

 

"Hoan Nhan, sao em lại đến đây?"

 

Lời của người đàn ông mang theo chút ngạc nhiên lẫn vui mừng.

 

Hứa Hoan Nhan khẽ nhạt.

 

"Bác Bùi muốn tôi giống như bảy năm trước, từ bỏ tiền đồ và sự nghiệp của mình, tiếp tục ở bên cạnh mà lãng phí thời gian tuổi trẻ."

 

Sắc mặt Bùi Tòng Văn lập tức tái nhợt, đột nhiên nhớ lại bản thỏa thuận mà đã thấy hai năm trước.

 

Trong năm năm báo ơn đó, Hứa Hoan Nhan phải từ bỏ tất cả, toàn tâm toàn ý ở bên .

 

Người bình thường ở bên một hai năm đã phát điên, huống hồ phải chịu đựng suốt năm năm, lại thêm cách đối xử với trong năm năm đó, những ngày tháng của thật khó tưởng tượng.

 

Nỗi đau lan khắp cơ thể, siết chặt tay, lẩm bẩm .

 

"Xin lỗi em..."

 

Hứa Hoan Nhan đã không còn kiên nhẫn để nghe , không lấy một lần, thẳng thừng lướt qua .

 

Có lẽ vì lời của , những ngày tiếp theo Bùi Tòng Văn không đến tìm nữa.

 

Hứa Hoan Nhan cũng thoải mái tận hưởng sự yên bình.

 

Cho đến ngày này, tại buổi tiệc nhà họ Phó, với tư cách em Phó Trường Thâm, Hứa Hoan Nhan cũng mời tham dự.

 

Suốt cả buổi tiệc, Trình Nguyệt luôn bảo vệ sát bên, sợ rằng gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn.

 

"Hứa Hoan Nhan, sao chị lại ở đây?!"

 

Một giọng chói tai vang lên từ phía sau, Hứa Hoan Nhan quay đầu lại thì thấy Bùi Dao đang lao thẳng về phía mình.

 

Dù gì cũng là con bà Bùi, bà không nỡ để ta phải chịu khổ ở Úc, nên đã nhờ ông Bùi đưa ta trở về.

 

Nhìn Hứa Hoan Nhan trước mặt, lòng Bùi Dao đầy ắp căm hận.

 

Đều tại Hứa Hoan Nhan!

 

Hứa Hoan Nhan ly hôn thì ly hôn, còn trai ta đẩy ta sang Úc.

 

Suốt hai năm trời, ta mới ông Bùi đưa trở về.

 

Sau lưng Hứa Hoan Nhan là tháp champagne, theo bản năng muốn tránh đi, lại bước hụt khỏi bậc thang.

 

"Hoan Nhan!"

 

Trình Nguyệt nhanh tay kéo lại, đưa ra sau lưng mình.

 

Bùi Dao không kịp dừng chân, lao thẳng vào tháp champagne.

 

Một tiếng lớn vang lên, khách khứa đều ngoảnh lại , chỉ thấy Bùi Dao ngã sập vào tháp champagne.

 

Kính vỡ tung tóe dưới đất, trên người đầy những vết máu.

 

"Dao Dao!"

 

Nghe thấy tiếng , Bùi Tòng Văn vội chạy tới, định bế ta lên, vừa chạm vào thì Bùi Dao đã kêu đau thành tiếng.

 

Trình Nguyệt ở bên cạnh kiểm tra Hứa Hoan Nhan từ trên xuống dưới, xác nhận không sao, rồi mới quay lại Bùi Dao dưới đất.

 

"Nhà họ Bùi đúng là dạy dỗ tốt nhỉ, tự dưng lao lên đâm vào Hoan Nhan. Hoan Nhan nhà chúng tôi đã chọc gì chưa? Nếu tôi nhớ không nhầm thì hai năm trước cũng chính Bùi cùng một đám người đẩy Hoan Nhan nhà chúng tôi vào tháp champagne có đúng không?"

 

Chương 20

 

Nghe đến đây, tay Bùi Tòng Văn đang đưa ra bỗng khựng lại giữa không trung, ánh mắt phức tạp Hứa Hoan Nhan phía sau Trình Nguyệt.

 

Hứa Hoan Nhan cảnh hỗn loạn trước mặt, gương mặt đầy vẻ mỉa mai.

 

Đối mặt với ánh mắt chỉ trỏ của mọi người, mặt Bùi Dao càng đỏ hơn, không quan tâm gì khác mà chỉ tay vào Hứa Hoan Nhan.

 

"Đều tại chị, nếu không có chị thì sao tôi lại bị đẩy sang Úc!"

 

Với gia thế của mình, vốn dĩ sang Úc ta cũng có thể sống thoải mái, ai ngờ Bùi Tòng Văn lại quyết tâm dạy cho ta một bài học, còn cắt thẻ của ta, mỗi tháng ta chỉ sống lay lắt nhờ chút trợ cấp từ mẹ Bùi.

 

"Lỗi tại tôi? Lúc trước ai là người khinh thường tôi, chế giễu tôi, rồi ai là người đẩy sang Úc? Chính mình còn không nghĩ rõ ràng, lại đổ lỗi lên đầu tôi à?" Hứa Hoan Nhan lạnh lùng : "Bùi Dao, có phải bỏ quên thứ gì ở Úc không?"

 

Nghe Hứa Hoan Nhan mỉa mai rằng ta không mang não, Bùi Dao lập tức muốn đứng dậy tiếp tục nổi điên.

 

"Đủ rồi!" Bùi Tòng Văn quay lại Bùi Dao bên cạnh, lời mang theo sự cảnh cáo: "Em ở Úc chưa đủ lâu phải không?"

 

"Anh!"

 

"Anh lại vì Hứa Hoan Nhan mà em như ? Rốt cuộc chị ta có gì tốt? Vừa lùn vừa xấu, chẳng có dáng vóc, chẳng có khí chất, lại chỉ là một đứa mồ côi..."

 

"Chát!"

 

Hứa Hoan Nhan đột nhiên bước tới tát Bùi Dao một cái.

 

"Tôi là mồ côi thì sao, vẫn hơn loại người không dạy dỗ như !"

 

Cô quay đầu Bùi Tòng Văn.

 

"Bùi Tòng Văn, quản người nhà cho tốt vào!"

 

Bùi Tòng Văn siết chặt tay, vẻ mặt lạnh lùng ra lệnh cho thư ký bên cạnh.

 

"Tống Niên, đưa chủ đến bệnh viện."

 

Tống Niên không chần chừ, lập tức bước tới bịt miệng Bùi Dao, kéo ta ra ngoài.

 

"Hoan Nhan." Bùi Tòng Văn vẻ mặt đầy áy náy: "Chuyện hôm nay, xin lỗi..."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...