Chúng Ta, Người Lạ – Chương 18

Bùi Tòng Văn há miệng, muốn giải thích.

 

Nhưng Hứa Hoan Nhan bên cạnh đã bước tới ngăn lại.

 

"Anh, đổi chỗ khác đi."

 

Cô không muốn triển lãm tranh mà mình và bè gày công góp sức bị hủy.

 

Quán cà phê tầng hai.

 

Phó Trường Thâm đứng chắn trước và Trình Nguyệt, chất vấn Bùi Tòng Văn trước mặt.

 

"Hoan Nhan và đã ly hôn rồi, tại sao còn đến phiền em ấy!"

 

Bùi Tòng Văn gương mặt lạnh lùng của phía sau Phó Trường Thâm, cảm giác như trái tim bị ai đó siết chặt, đau đến mức không thở nổi.

 

Hứa Hoan Nhan chưa bao giờ đối mặt với bằng thái độ như .

 

Khoảnh khắc gặp lại Hứa Hoan Nhan, trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi .

 

Nhưng cuối cùng chỉ một câu.

 

"Hoan Nhan, tại sao em lại muốn ly hôn với ?"

 

Trình Nguyệt đảo mắt, đây là câu hỏi ngớ ngẩn gì .

 

Hứa Hoan Nhan bình thản .

 

"Báo ơn xong rồi, tất nhiên tôi phải rời đi."

 

Từ lúc ký vào tờ thỏa thuận ly hôn, đã biết chuyện báo ơn của mình cũng sẽ bày ra trước mắt .

 

"Vậy nên, năm năm qua, tất cả những điều tốt em cho đều vì báo ơn sao?"

 

Bùi Tòng Văn siết chặt tay, run rẩy lên tiếng.

 

"Đúng ."

 

Hứa Hoan Nhan vẫn bình tĩnh như thế, như nghĩ đến điều gì, tiếp tục .

 

"Từ lúc mẹ bảo tôi ký vào bản thỏa thuận báo ân, mối quan hệ giữa chúng ta đã chỉ là báo ân. Tôi luôn nhắc nhở bản thân điều đó, vì sau khi ký xong, tôi lập tức chuẩn bị một tờ đơn ly hôn."

 

Nói ra thì, Bùi Tòng Văn là người đàn ông đầu tiên mà tiếp , chưa bước ra xã hội đã phải kết hôn.

 

Tâm hồn đơn thuần, sợ bị năm năm giả tạo này đánh lừa, nên đã sớm chuẩn bị sẵn một bản thỏa thuận ly hôn.

 

Mỗi khi cảm thấy mình sắp rung , lại lấy thỏa thuận ly hôn ra để nhắc nhở bản thân.

 

Nhắc nhở về mối quan hệ và khoảng cách giữa họ.

 

Cô từng thử Bùi Tòng Văn chưa?

 

Có lẽ là đã từng.

 

Nhưng khi trái tim vừa chớm , lại vì An Tâm mà hết lần này đến lần khác bỏ rơi .

 

Người bình thường còn cảm thấy mệt mỏi, huống hồ là một người báo ơn như .

 

Không ghét bỏ đã là tốt lắm rồi.

 

Năm năm dài thì rất dài, dài đến mức nghĩ cả đời này sẽ chỉ như thôi.

 

Nhưng cũng ngắn đến mức chỉ trong chớp mắt, đã hoàn toàn thoát khỏi , ra nước ngoài.

 

Những lời không chút cảm lại thực tế, từng câu nối tiếp, khiến sắc mặt Bùi Tòng Văn càng lúc càng tái nhợt.

 

"Bùi Tòng Văn, tôi chưa từng, không chỉ là trước đây, bây giờ, mà cả sau này, tôi cũng không và sẽ không bao giờ ."

 

"Giữa chúng ta, chỉ có báo ơn."

 

Phản ứng của thế nào, Hứa Hoan Nhan cũng không quan tâm.

 

Cô chỉ muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện này, rồi xuống lo liệu những việc ở triển lãm tranh.

 

Bùi Tòng Văn vẫn muốn bước tới ngăn , Phó Trường Thâm không ngừng chắn trước mặt .

 

Anh chỉ có thể trơ mắt bóng lưng Hứa Hoan Nhan biến mất sau cánh cửa.

 

Buổi triển lãm tranh này không bị ảnh hưởng bởi tiết nhỏ này, cuối cùng vẫn diễn ra suôn sẻ.

 

Để chúc mừng , Phó Trường Thâm và Trình Nguyệt đã đặt một nhà hàng mà thích.

 

Nhưng chưa kịp lên món ăn, một bó hoa hồng đỏ tươi đã mang đến.

 

"Xin hỏi Hứa là ai ạ, đây là hoa do Bùi gửi tặng, chúc mừng triển lãm tranh của thành công tốt đẹp."

 

Hứa Hoan Nhan không nhận bó hoa, chỉ bảo người phục vụ mang trả lại.

 

"Làm phiền nhắn với Bùi rằng tôi không thích hoa hồng đỏ."

 

Hoa hồng đỏ là loại An Tâm thích, còn chỉ thích hoa hồng phấn.

 

Chương 18

 

Bầu không khí vốn ấm áp bỗng chốc trở nên cứng nhắc.

 

Người phục vụ cầm bó hoa trong tay, tiến không mà lui cũng không xong.

 

Thấy Hứa Hoan Nhan mãi không lên tiếng, cuối cùng người phục vụ lặng lẽ rời đi.

 

Nhưng điều này không ảnh hưởng đến Bùi Tòng Văn, mỗi ngày vẫn gửi một bó hoa hồng phấn đến phòng tranh của .

 

Mỗi bó hoa còn chưa mang vào đã bị ném vào thùng rác.

 

Tại một triển lãm khác, Bùi Tòng Văn cố ý chặn lại, muốn hỏi Hứa Hoan Nhan tại sao không nhận hoa của .

 

Hứa Hoan Nhan rất lâu, đột nhiên nở một nụ mỉa mai.

 

Dù sao cũng đã vợ chồng năm năm, lại chẳng hiểu gì về .

 

"Vì tôi không thích , nên cũng không thích bất cứ thứ gì tặng."

 

"Bùi Tòng Văn, tại sao chúng ta không thể chia tay trong êm đẹp? Tôi và đã ly hôn rồi, chẳng phải người vui nhất nên là sao?"

 

Anh hít sâu một hơi, trong mắt như vỡ tan cả dải ngân hà, giọng có chút run rẩy, theo phản xạ bước lên muốn nắm lấy tay .

 

"Không phải, Hoan Nhan, ly hôn với em không hề cảm thấy vui, ..."

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...