Khi Bùi Tòng Văn thấy bốn chữ "Thỏa thuận báo ân" trên tài liệu và chữ ký của Hứa Hoan Nhan ở phía dưới, lập tức mở to mắt.
"Mẹ, đây là ý gì?"
Dù sao cũng là con trai mình, mẹ Bùi không muốn giấu .
"Năm đó, An Tâm kết hôn rồi ra nước ngoài, một người xuất sắc như con lại trở nên sa sút như , nên mẹ mới nghĩ đến việc tìm một người giúp con vượt qua."
Mà Hứa Hoan Nhan lại đang muốn báo ơn, nên hai người đã bàn bạc, nhanh chóng đạt thỏa thuận.
Chỉ cần Hứa Hoan Nhan ở bên cạnh Bùi Tòng Văn năm năm, giúp vượt qua mối này, thì ân của xem như đã trả xong.
Nói thật, Hứa Hoan Nhan đã rất tốt trong năm năm qua.
Nhưng cũng luôn tự nhắc nhở bản thân, nên lúc nào cũng gọi mẹ Bùi là "bác ."
Ban đầu, mẹ Bùi cũng nghĩ rằng nếu cả đời này An Tâm không trở về nước, bà sẽ coi Hứa Hoan Nhan là con dâu thật sự.
Ai ngờ vừa hết thỏa thuận năm năm, An Tâm đã trở về nước, mà con trai bà cũng vì muốn gặp An Tâm mà gặp tai nạn xe.
Mẹ Bùi còn đang do dự không biết mở lời thế nào thì Hứa Hoan Nhan đã chủ tìm đến bà, đề nghị ly hôn và rời đi.
Sau lời kể của mẹ Bùi, Bùi Tòng Văn hoàn toàn không nghe gì nữa.
Hai tay siết chặt bản thỏa thuận báo ân, không ngừng run rẩy, đầu óc trống rỗng.
Anh vừa nghe thấy điều gì.
Vậy nên, năm năm qua, những điều tốt đẹp mà Hứa Hoan Nhan cho đều chỉ vì báo ơn sao?
Vậy nên Hứa Hoan Nhan chưa từng .
Vậy nên sau khi An Tâm trở về nước, nóng lòng muốn ly hôn với đến ?
Nhưng ánh mắt đầy cảm mà từng dành cho cũng không thể là giả, đúng không?
Nếu thực sự không , thì sao lại nhảy xuống biển vì ?
Làm sao lại đối tốt với trong suốt năm năm trời!
Ánh mắt trở nên phức tạp khi bản thỏa thuận trước mặt, trên đó ghi rõ những điều mà Hứa Hoan Nhan phải cho trong năm năm qua.
Càng đọc xuống dưới, sắc mặt càng trở nên u ám.
Từ việc lớn như chịu trách nhiệm cho sự sống của , đến việc nhỏ như phải tự tay mọi việc trong nhà.
Mỗi điều tốt đẹp mà dành cho đều xuất phát từ bản thỏa thuận này.
Không có một chút cảm cá nhân nào.
Chương 12
Tia hy vọng cuối cùng trong lòng Bùi Tòng Văn cũng bị những điều khoản dày đặc trên thỏa thuận dập tắt.
Cơn phẫn nộ trào dâng như lũ lụt tràn đê, tràn vào đôi mắt , suýt nữa nhấn chìm .
"Xoẹt!" Bản thỏa thuận trong tay bị xé thành từng mảnh vụn.
Trong mắt mẹ Bùi, con trai bà luôn là người điềm tĩnh và tự chủ.
Chỉ có lần An Tâm kết hôn và ra nước ngoài là mới từng mất kiểm soát.
Đây là lần thứ hai tức giận vì một người khác.
Những lời mẹ Bùi định cuối cùng lại nuốt xuống.
Bùi Tòng Văn hít sâu vài hơi, cố gắng ép mình bình tĩnh lại.
Nếu Hứa Hoan Nhan đã ký bản thỏa thuận này với mẹ .
Vậy thì việc rời đi, chắc chắn mẹ cũng biết rõ.
Anh ngẩng đầu người mẹ trước mặt, trong mắt ánh lên một tia hy vọng.
"Mẹ, mẹ chắc hẳn biết Hoan Nhan đã đi đâu đúng không?"
Mẹ Bùi hồi lâu, chắc chắn bà biết, vì vé máy bay đi nước ngoài của Hứa Hoan Nhan đều do bà sắp xếp.
Nhưng Hứa Hoan Nhan đã từng nhờ mẹ Bùi không tiết lộ nơi sẽ đến.
Vì , bà khó xử con trai mình.
"Xin lỗi, mẹ không thể với con."
"Hơn nữa." mẹ Bùi khổ: "Dù mẹ có với con cũng vô ích."
Có lẽ Hứa Hoan Nhan đã nghĩ đến sẽ có ngày như hôm nay, và đoán rằng với tư cách là mẹ của Bùi Tòng Văn, bà chắc chắn sẽ cho biết.
Vậy nên, Hứa Hoan Nhan hoàn toàn không đi du học ở quốc gia mà bà đã sắp xếp.
Ánh mắt của Bùi Tòng Văn lập tức trở nên thất vọng.
Anh chưa bao giờ ngờ rằng Hứa Hoan Nhan lại rời đi một cách quyết liệt như , giống như cách từng bất ngờ bước vào thế giới của .
Nhưng mẹ Bùi ngoài một chút tiếc nuối ra thì không có cảm nào khác, bà chỉ dò hỏi.
"Vậy còn con và An Tâm..."
Tiếng chuông chói tai đột nhiên vang lên.
Ngay khi bắt máy, giọng lo lắng của Bùi Dao vang lên từ đầu dây bên kia.
"Anh, mau về đi! Chị An Tâm xảy ra chuyện rồi!"
Khi Bùi Tòng Văn về đến nhà, thấy vài người nước ngoài đứng trước biệt thự.
Người đàn ông đứng đầu có nét mặt lạnh lùng, ánh mắt thờ ơ An Tâm đang che mặt khóc trước mặt.
Bùi Tòng Văn vừa đã nhận ra đó là chồng cũ của An Tâm.
Anh vội vàng bước tới, Bùi Dao tinh ý thấy thì vẫy tay gọi.
"Anh, mau lại đây!"
Theo tiếng gọi, mọi người đều về phía , nhất là chồng cũ của An Tâm, ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới mang theo áp lực khiến Bùi Tòng Văn bất giác run sợ.
Bạn thấy sao?