Chúng Ta, Người Lạ – Chương 10

Sau khi mang hành lý xuống lầu, Hứa Hoan Nhan tiện tay đặt bản thỏa thuận ly hôn đã ký tên của hai người lên bàn.

 

Vừa mở cửa định rời đi, thì lại chạm mặt người đang chuẩn bị bước vào.

 

Thấy Hứa Hoan Nhan, Bùi Dao cúi đầu oán trách: "Chị chạy loạn cái gì chứ, tôi bảo tôi mang thuốc cho chị, thật không biết ấy nghĩ gì nữa. Không lo ở bên cạnh chị An Tâm, lại còn lo cho chị, bắt tôi phải qua đây, tôi tìm chị suốt nửa ngày trời!"

 

"Tôi không cần, cứ giữ lại đưa cho An Tâm đi."

 

Mặt Hứa Hoan Nhan không chút cảm , xong vội gạt tay Bùi Dao mà rời đi.

 

Cũng lúc này, Bùi Dao mới thấy chiếc vali trong tay .

 

Sắc mặt ta thay đổi, lập tức túm lấy tay Hứa Hoan Nhan.

 

"Chị định gì?"

 

Hứa Hoan Nhan ta, ánh mắt bình thản không chút gợn sóng.

 

"Tôi kéo theo vali, xem tôi định gì? Rõ ràng là, tôi muốn rời đi."

 

"Anh thích An Tâm, cũng luôn miệng muốn An Tâm chị dâu, bây giờ tôi chủ ly hôn, nhường chỗ cho ấy."

 

Nghe những lời này, Bùi Dao tròn mắt, cả người như sững sờ, dường như không dám tin vào điều mình vừa nghe.

 

Dù sao thì trước đây Hứa Hoan Nhan Bùi Tòng Văn đến nhường nào, trong giới ai cũng biết.

 

Bây giờ, sao lại đi là đi chứ?

 

Cô ta như thể vừa hiểu ra điều gì đó, giọng cũng run rẩy vài phần: "Hứa Hoan Nhan, đừng giả vờ nữa. Chị tôi đến , trước đây mặt dày đòi gả vào đây, giờ lại chủ đề nghị ly hôn. Tôi hiểu rồi, chị đang chơi trò ‘lạt mềm buộc chặt’ đúng không? Nói cho chị biết, chiêu này không có tác dụng với tôi đâu."

 

Ánh mắt Hứa Hoan Nhan vẫn bình thản: "Có thật hay không, thỏa thuận ly hôn để trên bàn đấy, có thể xem thật giả. Bùi Dao, cứ nắm chặt tay tôi thế này, chẳng lẽ không nỡ để tôi đi sao?"

 

Nghe , Bùi Dao lập tức nổi cáu, vội buông tay Hứa Hoan Nhan ra.

 

"Làm gì có chuyện đó! Tôi còn mong chị đi ngay lập tức nữa cơ, chị đi rồi tôi sẽ đốt pháo ăn mừng! Nếu tôi biết chị chủ rời đi, không biết sẽ vui mừng đến nhường nào!"

 

Không hiểu sao, câu cuối cùng của ta lại thiếu đi phần chắc chắn.

 

Hứa Hoan Nhan không ta nữa, chỉ : "Vậy thì chúc mừng các người toại nguyện." rồi bước ra khỏi cửa.

 

Nhìn bóng lưng rời đi mà không chút lưu luyến, lần đầu tiên Bùi Dao cảm thấy có điều gì đó hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát, trong lòng bỗng nhiên hoảng loạn, vội vàng gọi lại.

 

"Hứa Hoan Nhan, rốt cuộc chị định đi đâu? Chị không định với tôi một tiếng sao?"

 

Hứa Hoan Nhan khẽ dừng tay kéo vali lại.

 

Cô quay đầu Bùi Dao, cũng về căn biệt thự phía sau ta.

 

Vì trả ơn, đã giả vờ Bùi Tòng Văn suốt năm năm, trở thành người đàn bà mặt dày quấn lấy trong miệng người đời.

 

Vì trả ơn, đã từ bỏ ước mơ, từ bỏ tương lai, cũng từ bỏ chính bản thân mình.

 

Suốt năm năm, cố gắng trở thành một người vợ hiền chăm lo cho gia đình, không nhận một chút tôn trọng, cũng chẳng có chút tự do nào.

 

Cô đã sống cuộc đời ngột ngạt này suốt năm năm trời.

 

Cuối cùng đã trả hết ơn, và cuối cùng đã đón tự do.

 

Lần đầu tiên Hứa Hoan Nhan , nụ thật chân thành, thật tự tại.

 

"Tôi đó à, tôi sẽ đi sống một cuộc đời chỉ thuộc về Hứa Hoan Nhan."

 

Từ nay về sau, mọi thứ nơi đây đều không liên quan gì đến nữa.

 

Không bao giờ gặp lại nhà họ Bùi.

 

Không bao giờ gặp lại Bùi Tòng Văn.

 

Cô vẫy tay như giải thoát, dưới ánh trăng kéo theo vali biến mất vào màn đêm mịt mù...

 

Chương 9

 

Ba ngày sau, Bùi Tòng Văn mới tranh thủ về lấy đồ thay.

 

Vừa bước vào, theo thói quen gọi tên Hứa Hoan Nhan.

 

Nhưng gọi mấy lần, chỉ có vài người hầu bước ra.

 

"Phu nhân đâu?"

 

Nhìn đám người có vẻ lúng túng giúp thay giày và cầm áo khoác, cau mày.

 

Người giúp việc ấp úng một lúc lâu mới .

 

"Phu nhân không có ở nhà..."

 

Anh đi dép bước vào trong, lại không có ở nhà. Lần trước, sau khi đưa An Tâm bị bỏng nồi lẩu đến bệnh viện trở về, Hứa Hoan Nhan cũng như thế, lặng lẽ đi chụp ảnh mấy ngày liền.

 

Lần này, cũng đưa An Tâm đến bệnh viện trước, hơn nữa trước khi đi, còn rộng lượng với rằng mình có thể đến bệnh viện.

 

Giờ lại dỗi hờn bỏ nhà ra đi.

 

Sự bực bội trong lòng dần chuyển thành một cơn giận dữ khó tả.

 

Bùi Tòng Văn vừa bước đến ghế sofa đã thấy tập tài liệu đặt trên bàn.

 

Nếu là bình thường, sẽ chẳng buồn qua.

 

Nhưng hôm nay, như thể bị thôi thúc, cầm tập tài liệu trên bàn lên.

 

Bốn chữ "Thỏa thuận ly hôn" đập ngay vào mắt .

 

Ở mục chữ ký bên trái, tên hiển nhiên nằm ngay đó!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...