Chương 1
6 giờ tối, Hứa Hoan Nhan đã chuẩn bị xong sáu món mặn một món canh theo khẩu vị của Bùi Tòng Văn.
7 giờ tối, Hứa Hoan Nhan đã chuẩn bị nước tắm và đặt sẵn hoa hồng cùng hương liệu mà Bùi Tòng Văn thích.
8 giờ tối, Hứa Hoan Nhan đặt sẵn đôi dép của Bùi Tòng Văn ở lối vào.
9 giờ tối, cánh cửa Bùi Tòng Văn đẩy mở. Cô bước tới, vừa đón lấy áo vest của , vừa đặt đôi dép ngay trước mặt . Sau khi treo áo vào tủ quần áo bên cạnh, khẽ hỏi muốn tắm trước hay ăn trước.
Anh vừa vào điện thoại vừa hờ hững trả lời: "Tắm trước."
Kim phút trên chiếc đồng hồ treo tường nhích thêm nửa vòng, Bùi Tòng Văn khoác áo choàng, vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm. Hứa Hoan Nhan bên cạnh vội vàng đưa áo ngủ cho , nhân lúc thay đồ, vào bếp bưng đồ ăn vừa hâm nóng ra bàn.
Những việc từ lâu đã trở thành thói quen đối với Bùi Tòng Văn. Hôm nay tâm trạng rất tốt, luôn chăm vào điện thoại như đang nhắn tin với ai đó.
Khi đi ngang qua để bày bát đũa, thoáng thấy màn hình điện thoại sáng lên, tên "An Tâm" hiện rõ trên giao diện.
Cô lặng lẽ dời ánh mắt, quay người vào bếp. Bỗng nhiên, chiếc điện thoại trong túi reo lên.
Hứa Hoan Nhan lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện lên hai chữ "mẹ Bùi".
Ngay khi kết nối, giọng của mẹ Bùi đã vang lên từ đầu dây bên kia.
"Hoan Nhan, con thật sự muốn ly hôn với Tòng Văn sao?"
Hứa Hoan Nhan ra ngoài cửa sổ, dưới ánh đèn tường, một đóa hoa quỳnh lặng lẽ nở rộ.
Sau một lúc lâu, nhẹ giọng : "Bác à, bác cũng biết mà, con và ấy ở bên nhau chỉ vì bản hợp đồng đó. Giờ hợp đồng đã hết hạn, hơn nữa An Tâm cũng đã ly hôn và trở về nước, gần đây ấy rất vui, không còn cần con nữa."
Mẹ Bùi ở đầu dây bên kia thở dài một hơi, giọng đầy tiếc nuối.
"Những năm qua con đã chịu nhiều thiệt thòi rồi, bao nhiêu khó khăn con phải gánh mẹ đều biết cả. Mẹ cứ nghĩ rằng ngần ấy năm con hy sinh sẽ khiến nó con, kết quả... Thôi, dù sao giờ An Tâm cũng đã trở về, mẹ không cần lo lắng cho nó nữa. Năm năm trước, con vì Tòng Văn mà từ bỏ việc ra nước ngoài học lên cao, nếu giờ con vẫn muốn đi, mẹ có thể sắp xếp giúp con."
Hứa Hoan Nhan đóa hoa quỳnh đã nở rộ, ánh mắt thoáng chút thất thần.
Năm năm qua vì Bùi Tòng Văn, cuộc đời đã bị đình trệ quá lâu, đã đến lúc tiếp tục tiến về phía trước.
Vì khẽ gật đầu: "Vậy con cảm ơn bác, xin hãy giúp con sắp xếp. Con muốn rời đi càng sớm càng tốt."
Kết thúc cuộc gọi, đóa hoa quỳnh bên ngoài cửa sổ lặng lẽ tàn úa, giống như cuộc hôn nhân năm năm của cũng đã đi đến hồi kết.
Gia đình nghèo khó, chính tập đoàn Bùi Thị đã tài trợ để tiếp tục việc học, giúp thành công trong học vấn và giành suất trao đổi du học duy nhất của trường.
Vì điều đó, trước khi đi du học, đã đặc biệt đến nhà họ Bùi để bày tỏ lòng cảm ơn.
Bùi Thị tài trợ cho không chỉ mình , là người đầu tiên đến cảm ơn.
Điều này khiến mẹ Bùi vốn định qua loa vài câu rồi tiễn đi, không khỏi thêm mấy lần. Sau khi nghe xong ý định của , bà im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng.
"Nếu con thật sự muốn báo đáp, hãy giúp bác một việc."
Từ lời kể của mẹ Bùi, Hứa Hoan Nhan biết câu chuyện giữa Bùi Tòng Văn và An Tâm.
Bùi Tòng Văn là con cưng phú nhị đại, An Tâm cũng tiểu thư con nhà quyền quý, cả hai đều xuất thân từ gia tộc danh giá, từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.
Ai cũng nhận ra Bùi Tòng Văn thích An Tâm, vì một câu của An Tâm rằng mình muốn có một nhẹ nhàng, chậm rãi và lâu bền, nên luôn âm thầm bảo vệ ta.
Cuối cùng, khi cả hai tốt nghiệp đại học, Bùi Tòng Văn nghĩ rằng thời cơ đã đến và định tỏ thì An Tâm lại đột nhiên có trai và ra nước ngoài cùng người đó.
Không thể tin , lập tức đuổi theo ta đến sân bay trong đêm, giữa đường thì gặp tai nạn giao thông.
Khi tỉnh lại sau ca phẫu thuật, An Tâm đã ở nước ngoài và kết hôn chóng vánh với người kia.
Từ đó, cả ngày đều co ro trong nhà uống rượu, một thiếu gia giàu có tốt đẹp lại bị dằn vặt đến mức không còn hình dáng ban đầu.
Đúng lúc này, Hứa Hoan Nhan đến tìm, mẹ Bùi quyết định để giúp thoát khỏi mối đó.
Vì để báo đáp, Hứa Hoan Nhan từ bỏ cơ hội ra nước ngoài học lên cao, ký với mẹ Bùi một bản hợp đồng kéo dài năm năm.
Trong một bữa tiệc, cố gặp gỡ Bùi Tòng Văn, giả vờ phải lòng ngay từ cái đầu tiên, rồi bắt đầu điên cuồng theo đuổi .
Bạn thấy sao?