Chúng Ta Là Bạn [...] – Chương 4

20

Trước cửa khoa mắt bệnh viện, đã có người chờ sẵn.

Hoặc đúng hơn, là hai người.

Người còn lại chính là Chu Diễn.

Đúng là kiểu duyên phận oái oăm.

Nhưng đúng như dự đoán, trai đẹp luôn chơi với nhau.

Tôi không kịp suy nghĩ nhiều, vội vào khám.

May mắn thay, sau khi kiểm tra, mắt tôi không bị vấn đề gì nghiêm trọng.

Khi Chu Diễn bước vào, sắc mặt ấy không tốt cho lắm.

Bác sĩ vừa sát trùng vừa dò hỏi: “Cô , vết thương này thật sự là do điện thoại đập vào sao?”

Tôi ngớ người, Chu Diễn cũng khựng lại, bất đắc dĩ giải thích: “Tôi không đánh ấy.”

“…”

Câu trả lời ngớ ngẩn khiến tôi bật mà không hiểu tại sao.

Bác sĩ yên tâm, dán băng cá nhân lên mũi tôi, dặn dò không chạm nước rồi cho tôi về.

Ngoài hành lang, Chu Diễn đưa áo khoác cho tôi: “Mặc vào đi.”

Tôi ậm ừ nhận lấy, hỏi: “Anh và trai của Thẩm Miên có quan hệ gì mà đi cùng ?”

Chu Diễn tôi, trả lời tùy ý: “Em họ tôi, lần đầu gặp mặt căng thẳng nên kéo tôi theo.”

Tôi lại “ồ” một tiếng, thấy ấy cứ mình, liền nhỏ: “Muốn thì cứ đi.”

Chu Diễn không gì, ánh mắt hạ xuống, cuối cùng thở dài, nhẹ nhàng đưa tay vén tóc tôi lên, như kiểm tra xem tôi có bị thương chỗ nào khác không.

Giọng ấy khẽ khàng: “Đau không?”

“Người lớn rồi, chơi game mà cũng để điện thoại rơi trúng mình. May mà không sao.”

Khoảng cách gần như , tôi có thể thấy rõ hàng lông mi, màu mắt, và cả nhiệt độ từ đầu ngón tay ấy lướt qua da tôi, để lại một cảm giác tê tê nhè nhẹ.

Tối nay, trông ấy lại đẹp hơn trước, cái kiểu đẹp khiến người ta nghĩ rằng nếu tôi vừa bước ra khỏi cửa, sẽ có ngay một khác bước vào nhà ấy.

Chiếc áo sơ mi đen, vẻ ngoài lịch lãm, toát lên sức hút khiến người ta không thể rời mắt.

Nếu trước đây, việc theo đuổi ấy chỉ là vì khuôn mặt đẹp trai, thì dù bị từ chối, tôi vẫn có thể thoải mái .

Nhưng lúc này, tôi chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch.

Tôi nghĩ… tôi thực sự thích ấy rồi!?

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, có lẽ Chu Diễn cũng nhận ra hành của mình hơi quá mức, ấy buông tay, không tự nhiên : “Vậy là, không thèm trả lời tin nhắn của tôi?”

Khoảnh khắc đó, tôi nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn vào khóe môi ấy.

20

Khi Thẩm Miên và trai quay lại, chúng tôi vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Một người đỏ mặt, một người đỏ tai.

“Bác sĩ gì thế? Hai người bị sốt à?”

Đừng nhắc nữa, tôi không dám Chu Diễn, vội kéo Thẩm Miên rời đi: “Không sao đâu, về nhà thôi, buồn ngủ chết đi .”

Đêm đó, tôi lại mất ngủ.

Điện thoại sáng lên, bên dưới tin nhắn chưa trả lời của Chu Diễn lại xuất hiện một tin nhắn mới.

Chu Diễn: “Em , rốt cuộc em có ý gì đây?“

Tôi nhắm mắt, không biết phải giải thích thế nào, chẳng lẽ lại bảo lúc đó không kiềm chế ?

Hối hận, thật sự hối hận.

Cuối cùng, tôi vẫn không trả lời.

Ở đầu bên kia, Chu Diễn cũng bị tôi bỏ lửng đến mất ngủ cả đêm.

21

Hôm sau, Thẩm Miên trai muốn mời ăn cơm và kéo tôi đi cùng.

Tôi biết chắc Chu Diễn sẽ có mặt, không ngờ lại ăn cơm tại nhà ấy.

Không hiểu sao, giữa tôi và Chu Diễn lại trở nên ngượng ngùng.

Vết thương trên sống mũi vẫn còn đó, ấy lặng lẽ thay ly rượu trước mặt tôi bằng cốc trà nóng.

Giữa bữa ăn, Thẩm Miên uống hơi nhiều, trai ấy phải đi cùng ấy vào phòng vệ sinh.

Bàn ăn trở nên lộn xộn, chỉ còn tôi và Chu Diễn.

Anh ấy tôi, ung dung hỏi: “Tối qua ngủ ngon không?”

Tôi gật đầu: “Khá ngon. Còn ?”

“Em nghĩ sao?”

“Chắc là… cũng khá ngon?”

Chu Diễn bật , ánh mắt phức tạp: “Minh Nghiên, nếu em muốn câu tôi, thì cho đàng hoàng vào. Câu xong lại giả vờ không biết là ý gì?”

Nghe ấy mà cứ như đang tủi thân.

Tôi ngẩn người: “Chúng ta không phải bè sao?”

Chu Diễn buột miệng: “Bạn bè cái quái gì! Nhìn tôi bây giờ xem, thích em đến mức không sống nổi, thế đã đủ em hài lòng chưa?”

“…”

Bữa ăn chỉ có hai người, đây là… tỏ sao? Sau đó phải gì, tôi nên trả lời thế nào?

Nhiệt độ nóng bừng lên mặt, tôi quay đi, vỡ sự im lặng: “Vậy… có cần hôn một cái không?”

Chu Diễn như không nghe rõ, làn da trắng khiến nơi nào đỏ lên cũng lộ rõ. Vừa nãy còn bày ra vẻ mặt cả thế giới nợ ấy 50 triệu, giờ tai bỗng đỏ bừng: “Hả?”

Tôi lặp lại: “Hôn một cái, không?”

Chu Diễn tôi, yết hầu khẽ chuyển : “Không phải không .”

Tôi gật đầu, rồi lại sững người, theo phản xạ đưa tay nắm lấy má ấy khi ấy tiến gần, chỉ vào bàn ăn lộn xộn: “Ý em là, dọn bàn sạch một chút đi.”

“…”

Tai Chu Diễn càng đỏ hơn, ấy đứng thẳng dậy, liếc tôi một cái, rồi đi dọn bàn, miệng lẩm bẩm: “Đúng là có bệnh.”

Tôi đứng một bên, cố nhịn .

Anh ấy không phải rất hiểu chuyện cảm sao? Vẻ ngoài giống như cao thủ trường, mà sao tôi lại cảm thấy ấy giống… một kẻ vụng về trong chuyện đương ?

Thẩm Miên quay lại, lại đòi uống tiếp, may mà trai ấy kịp ngăn.

Hai người đó cứ cãi qua cãi lại, tôi mới nhận ra Chu Diễn gần như không uống mấy.

“Sao không uống?”

Chu Diễn lười biếng đáp: “Uống nhiều sợ không về .”

“Đây là nhà mà.”

“Tôi em.”

Trời ơi, rốt cuộc ai đang câu ai đây!?

22

Tối đó, Chu Diễn vẫn là người đưa tôi về.

Khi tài xế dừng xe và mở cửa ra ngoài, tôi cảm nhận cơn gió lạnh lùa vào, mang theo cơn chếnh choáng của rượu.

Chu Diễn đứng tựa vào cửa xe, không vội rời đi.

Tôi ánh mắt ấy trở nên dịu dàng, đoán chắc vừa rồi ấy cũng uống thêm một ly nữa, bây giờ cũng không cách xa trạng thái say là bao. Tôi nhắc:

“Về nhanh đi, đừng để bị cảm.”

Chu Diễn nghiêng đầu, môi khẽ nhếch:

“Quan tâm tôi à?”

“Tất nhiên rồi, không thì có người lại gào lên bắt tôi chịu trách nhiệm.”

Chu Diễn bật , vai khẽ rung theo từng nhịp , trong mắt ánh lên một cảm khó tả.

Anh ấy tôi hồi lâu rồi hỏi:

“Em có ngại mùi rượu không?”

Tôi không hiểu: “Cũng không, sao thế?”

Ngay sau đó, một bóng tối phủ xuống trước mặt.

Chu Diễn vòng tay ôm lấy eo tôi, kéo tôi lại gần. Tay còn lại của ấy nâng khuôn mặt tôi lên, cúi đầu, hôn xuống.

Hương rượu len lỏi vào mọi giác quan, hơi thở ấm áp hòa quyện, nụ hôn sâu kéo dài không dứt.

Tôi chỉ có thể nghe tiếng tim mình đập thình thịch, mọi suy nghĩ đều tan biến trong khoảnh khắc ấy.

Xa xa, ánh đèn trong phòng khách vẫn sáng, chắc cha tôi vẫn đang xem tivi.

Vậy mà Chu Diễn lại ép tôi vào tường, đứng ngoài cửa hôn tôi.

Đầu lưỡi tê dại, sự thân mật như xóa nhòa mọi ranh giới.

Khoảnh khắc ấy, trong sáng giữa tôi và Chu Diễn hoàn toàn tan vỡ.

Không biết qua bao lâu, ấy từ từ buông tôi ra, từng chữ một:

“Làm nhé?”

Tôi mãi mới lấy lại giọng của mình, mặt đỏ tim đập loạn, giọng mềm mại:

“Vừa rồi đâu như thế.”

Rõ ràng ấy còn cái gì mà chết đi sống lại cơ mà…

Chu Diễn siết nhẹ cánh tay, ôm tôi vào lòng:

“Giờ thì hơi ngại thế.”

Anh ấy sao lại trở nên đáng thế này chứ?

Làm tôi cũng không dám gì thêm.

Vài giây sau, hơi thở ấy phả lên làn da tôi, cảm giác tê dại lan đến tận đáy lòng.

Giọng Chu Diễn trầm khàn:

“Minh Nghiên, thích em. Làm nhé, không?”

Anh ấy tựa đầu vào cổ tôi, hơi thở phả vào da thịt, khiến tôi ngứa ngáy không thôi:

“Cầu xin em đấy.”

Tôi không kiềm mà mỉm , mỗi hơi thở đều ngập tràn mùi hương dễ chịu từ ấy.

Thật kỳ lạ, tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ ở bên ấy.

Ánh đèn đường mờ mờ, tôi đỏ mặt, khẽ đẩy ấy:

“Buông em ra trước đã.”

“Không buông, em còn chưa trả lời.”

Cảm giác nóng bỏng khiến tôi chẳng còn chút sức lực phản kháng, dựa vào ấy, khẽ đáp:

“Nhột quá, lùi ra chút đi.”

Nhưng ấy chẳng thèm nghe, nụ hôn lướt từ cổ lên má, rồi lại lần nữa đặt lên môi tôi.

Cứ thế, chúng tôi quấn quýt hồi lâu.

Đến khi ấy “tha” cho tôi, ngón tay cái lướt qua khóe môi lau đi chút ánh nước còn vương:

“Tối nay, phải chúc nhau ngủ ngon.”

Tôi còn chưa định thần lại:

“Tại sao?”

Chu Diễn nhướng mày, lại cúi xuống cắn nhẹ môi tôi:

“Người khác có, cũng muốn có.”

“…?”

Tôi mới nhớ ra, hình như trước đây tôi từng cố trước mặt ấy rằng tôi đã chúc ngủ ngon với người khác.

Cái tên đàn ông so đo từng chút này!

23

Tôi và Chu Diễn ở bên nhau, tôi không dám với cha mình.

Nhưng gần đây, tâm trạng của ông rất tốt, nguyên nhân là vài dự án lớn Chu thị đã rút khỏi cuộc đấu thầu, thậm chí còn tiến cử ông Minh đảm nhiệm.

Trong phòng khách, tôi thử dò ý:

“Ba, thật ra Chu Diễn… cũng không tệ lắm.”

Ông Minh gật đầu, rồi :

“Không biết thằng nhãi đó giở trò gì, chẳng lẽ đầu óc có vấn đề?”

Tôi do dự, lại cẩn thận tiếp:

“Con nghe hình như ấy có rồi.”

Ba tôi là người tính tốt, có phần hài hước, ăn luôn chân thành, Chu Diễn thì không giống . Anh ấy mưu mẹo và thâm sâu, hai người vì thế mà kết oán với nhau.

Dù sao, chuyện nào ra chuyện đó, ông Minh cũng là người hiểu chuyện, vẫn bảo:

“Thằng đó miệng lưỡi giảo hoạt, tiền đều rơi vào túi nó. Ông trời cũng công bằng, chẳng lẽ còn để nó tất cả mọi thứ sao?”

“…”

Xem ra mối oán hận vẫn còn, có lẽ giờ chưa phải lúc ra sự thật.

Nhưng giấy không gói lửa, rồi sẽ có ngày chuyện bị lộ thôi.

Tối đó, sau khi ăn xong, Chu Diễn đưa tôi về nhà.

Khoảng cách không xa, ấy không lái xe, mà cùng tôi đi bộ về.

“Hôm nay bận không?” tôi hỏi.

Chu Diễn dùng ngón tay cái vuốt nhẹ lên mu bàn tay tôi, đáp:

“Họp, ký giấy tờ, xem tài liệu… rồi xong việc thì đương bí mật với em.”

Anh ấy nhẹ, kiểu nửa nửa thật:

“Sao? Lần này muốn cưỡng ép à?”

Tôi chuyển chủ đề:

“Bây giờ chưa phải lúc. Thế hôm nay, không nhớ em à?”

Chu Diễn bộ như bị hiểu lầm nghiêm trọng, khóe môi cong lên đầy ý :

“Nhớ em chẳng ảnh hưởng gì đến bận rộn, đó là thói quen hàng ngày của tôi mà.”

“…”

Quả nhiên ấy giỏi ăn , đúng là kiểu “trầm lặng mà nguy hiểm” của Ma Kết.

Có lẽ vì chuyện vui vẻ, chẳng mấy chốc, Chu Diễn đã đưa tôi đến trước cửa nhà.

Tim tôi chợt lạnh, giây tiếp theo, điện thoại của cha tôi gọi đến.

“Con , con đang ở đâu đấy?”

Tôi có dự cảm chẳng lành.

“Cha, con sắp về đến nhà rồi. Cha ăn cơm chưa?”

Ông Minh nhẹ:

“Ăn rồi. Dắt theo con khỉ mà con đang nắm tay, vào đây chào cha một tiếng.”

“…”

(Kết thúc toàn văn.)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...