Chúng Ta Đến Đây [...] – Chương 2

06

Tôi đẩy cửa lớp học.

Khoảnh khắc thấy Lục Biên Tự, tôi gần như không thể kìm nén cảm của mình.

So với hình ảnh trong kết cục, Lục Biên Tự lúc này có chút non nớt hơn, vẫn mang một sức hút khiến người khác không thể rời mắt.

Thấy tôi bước vào, cậu ấy hơi luống cuống đứng dậy, tiến lại gần.

“Cậu sao lại khóc? Niệm… Cố Niệm.”

Tôi cắn môi, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

Xưa nay tôi không phải kiểu người giỏi chủ .

Nhưng lần này.

Tôi muốn tự mình bước lên trước.

“Lục Biên Tự, sao cậu lại từ chối Thẩm Nhược Vi?”

Có phải vì… thích tôi không?

Câu thứ hai còn chưa kịp thốt ra, trong mắt Lục Biên Tự đã thoáng hiện lên một tia mất mát.

Cậu ấy lịch sự lùi lại nửa bước, vẫn trả lời tôi:

“Không có lý do gì cả, Cố Niệm, vì tôi đã thích người khác rồi.”

Nói đến đây, ánh mắt cậu ấy bỗng thay đổi, sắc mặt căng thẳng.

“Có phải Châu Dẫn Xuyên ép cậu tới hỏi tôi không? Anh ta lại cậu khóc à? Tôi đi tìm ta.”

“Đợi đã.”

Tôi đẩy cậu ấy ngồi lại xuống ghế.

Lục Biên Tự cuống đến mức quên cả cách xưng hô.

“Niệm Niệm, cậu không thể cứ để ta đối xử với cậu như . Cậu rất tốt, không đáng phải lãng phí cuộc đời mình vì…”

Cậu ấy chưa kịp hết.

Vì tôi đã cúi đầu hôn cậu ấy.

Đã đến mức này rồi, tôi nghĩ, chẳng bằng cho tới cùng.

Tôi nhắm mắt lại, bước lên ngồi trên người cậu ấy.

Khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận Lục Biên Tự khựng lại, toàn thân cứng đờ, vành tai đỏ bừng lên.

“Cố Niệm, cậu…”

“Lục Biên Tự.”

Mặt tôi nóng bừng, rút từ trong túi ra một xấp tiền.

“Số này, mua một giờ của cậu, đủ chưa?”

Trong ánh sáng mờ nhạt.

Hầu kết của Lục Biên Tự khẽ chuyển , bàn tay cậu nhẹ nhàng đặt lên eo tôi, chỉnh lại tư thế cho tôi ngồi ngay ngắn hơn.

“Một giờ à—

“Không đủ.”

Bầu không khí ám muội lan tỏa khắp không gian nhỏ bé này.

Không ai ý đến.

Điện thoại của tôi liên tục hiện lên tin nhắn.

[Cố Niệm, tới đâu rồi?]

[Tối nay cậu hãy đưa Lục Biên Tự ra sân trường, ngay trước mặt mọi người dùng tiền nhục cậu ta. Tôi đã dẫn người tới rồi.]

[Nhận tin thì trả lời lại.]

07

Sân trường ồn ào náo nhiệt.

Châu Dẫn Xuyên đứng ở trung tâm, đám đông vây quanh, khoanh tay không một lời.

Nửa tiếng trôi qua, đám người bắt đầu xôn xao.

“Anh Châu, chẳng phải sẽ có trò vui sao? Sao vẫn chưa thấy ai đến?”

“Không lẽ là không tới? Tôi còn có hẹn, đang định đi đây.”

“Gấp cái gì? Cậu có chuyện gì quan trọng chứ? Anh Châu đã rồi, chắc chắn sẽ rất hay ho!”

Châu Dẫn Xuyên vẫn không đậy, chỉ thản nhiên hai chữ:

“Chờ đi.”

Đám đông lại yên lặng.

Thực ra, trong lòng Châu Dẫn Xuyên cũng không chắc liệu Cố Niệm có đến hay không.

Dù gì, vừa mới bị hất cả ly rượu vào người, hình lúc đó cũng không mấy dễ chịu.

Anh ta nhớ lại khoảnh khắc ấy.

Việc đứng chắn trước Thẩm Nhược Vi hoàn toàn là một hành theo bản năng.

Nhưng khi bị Cố Niệm, đôi mắt đỏ hoe, chằm chằm với vẻ tức giận, Châu Dẫn Xuyên lại chẳng cảm thấy bực bội, ngược lại, trong lòng còn thấy có chút thú vị.

Thì ra, một con mèo nhỏ khi tức giận cũng biết cào người.

Trước đây, Cố Niệm cũng đã giận vài lần.

Một lần là vì uống đến say mèm giữa đêm khuya, một lần là vì trêu nhận thư của khác.

Lý do mỗi lần đều không giống nhau.

Nhưng kết quả thì luôn như : sau vài ngày giận dỗi, Cố Niệm lại âm thầm trở về bên cạnh .

Chỉ cần Châu Dẫn Xuyên nhường một bước, sẽ lại ngoan ngoãn đi theo như trước.

Hình ảnh Cố Niệm với ánh mắt đau đớn và quyết tuyệt thoáng hiện lên trong đầu, khiến Châu Dẫn Xuyên bất giác cảm thấy lo lắng.

Giống như có thứ gì đó quan trọng đã mất đi, không thể quay lại nữa.

Không đâu.

Cố Niệm sẽ không bỏ mặc .

Anh đã chủ nhắn tin cho , cũng xem như đã cho một cái cớ để xuống nước.

Hơn nữa, chính Cố Niệm mới là người phạm Nhược Vi trước.

Chỉ là nặng lời vài câu, có gì mà phải quá lên?

Trong lúc suy nghĩ miên man, đột nhiên trong đám đông có người hét lên:

“Đến rồi!”

Từ xa, một bóng dáng mảnh mai yếu đuối đang bước tới một mình.

Trong lòng Châu Dẫn Xuyên bất giác nhẹ nhõm, khẽ lắc đầu.

Quả nhiên.

Mình rốt cuộc đang nghĩ vớ vẩn gì thế này?

Sao lại có khoảnh khắc nghĩ rằng Cố Niệm sẽ không đến?

Làm sao có thể?

Nhớ lần trước cãi nhau to nhất, đã hôn một khác ngay trước mặt Cố Niệm.

Cô ấy khóc đến khản cả giọng, đem hết những món quà từng tặng vứt vào thùng rác.

Lần đó, đến chính Châu Dẫn Xuyên cũng hoảng.

Nhưng cuối cùng, chỉ cần vài lời ngon ngọt, vẫn khiến quay lại bên mình.

Vậy nên, lần này cũng sẽ như thế thôi.

Cố Niệm nhất định sẽ đến.

Huống hồ, chỉ tiện miệng .

Với cái tính cách ngoan ngoãn, mềm yếu của Cố Niệm, sao ấy thật sự nghe lời mà đi quyến rũ Lục Biên Tự ?

Châu Dẫn Xuyên thu lại nụ , đã quyết định xong.

Không bắt Cố Niệm đi quyến rũ ai nữa, cũng không cần phải xin lỗi Thẩm Nhược Vi.

Chỉ cần ngoan ngoãn xuống nước, vài lời dịu dàng với , thì chuyện gì cũng bỏ qua.

Nhưng càng bóng dáng người kia đến gần, hàng lông mày của Châu Dẫn Xuyên càng nhíu chặt hơn.

Cuối cùng, khi gương mặt người đó ánh sáng chiếu rõ, lòng trĩu xuống tận đáy.

Là Thẩm Nhược Vi.

“Thẩm Nhược Vi? Sao ấy lại tới đây?”

“Ồ, giờ thì tôi hiểu rồi, hóa ra ‘trò hay’ mà Châu là chuyện này!”

“Anh Châu, gọi tụi em đến chờ cả buổi, không lẽ định tỏ à?”

Đám đông lập tức vỗ tay ầm ĩ, hò hét chọc ghẹo.

Giữa tiếng reo hò, gò má của Thẩm Nhược Vi hơi đỏ lên.

“Dẫn Xuyên, là sao? Sao lại vội vàng như thế, chẳng quan tâm gì đến cảm của em cả…”

đến đây thì ngập ngừng, gương mặt lộ ra chút khó xử.

Vì Châu Dẫn Xuyên thậm chí không thèm lấy một lần, chỉ cúi gằm, mặt tối sầm, lục tìm số của Cố Niệm rồi bấm gọi.

Anh không còn tâm trí để quan tâm đến Thẩm Nhược Vi gì.

Cố Niệm sao có thể không đến?

Cô ấy sao có thể… thật sự không còn để ý đến nữa?

Nhưng gọi hết lần này đến lần khác.

Người trong đám đông đã giải tán quá nửa, điện thoại thì vẫn chẳng ai bắt máy.

Trong bầu không khí tĩnh lặng, chỉ có Thẩm Nhược Vi – người đứng gần nhất – nhận ra tay Châu Dẫn Xuyên khẽ run, sắc mặt cũng tái nhợt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...