Tôi giao tập đoàn cho người phó tổng mà trước đây Trì Mục từng xem trọng.
Còn bản thân thì bận rộn chạy lịch trình, đóng phim, chụp ảnh tạp chí.
Vì đang nắm quyền kiểm soát nhà họ Trì, nên gần như không ai dám khó dễ cho tôi.
Khi không có việc thì tôi đi du lịch, đến những nơi mà trước đây hai đứa từng hẹn sẽ đi cùng nhau.
Một năm sau, trước mộ Trì Mục, tôi lại gặp Trần Viện.
12
Chúng tôi bình tĩnh ngồi xuống trò chuyện đôi chút về hình gần đây.
Chủ yếu là chuyện của Trần Viện.
“Tin tức của cậu, lên mạng tìm là ra hết mà.”
Trần Viện mỉm dịu dàng.
Sau bao sóng gió, ấy tuy không tiếp tục trợ lý ở trường, lại mở một quán cà phê nhỏ của riêng mình.
Làm ăn cũng khá tốt.
Từ khi Trì Thịnh Niên bị bắt, Trì Nguyên hoàn toàn mất nguồn tài trợ, lại quay về tìm Trần Viện chuyện.
Nhưng hắn ta đã nợ nần quá nhiều do đánh bạc, cuối cùng bị chủ nợ tìm đến, đánh cho
một trận thừa sống thiếu chết.
Nửa người bị liệt, cả đời này coi như xong.
Lúc Trì Mục còn sống, đã giúp Trần Viện hoàn tất thủ tục ly hôn với Trì Nguyên.
Đứa con cũng không còn, mối ràng buộc cuối cùng giữa họ cũng chấm dứt.
Không còn bị Trì Nguyên quấn lấy, cuộc sống của Trần Viện cũng tốt lên nhiều.
Chúng tôi rất nhiều chuyện, rất nhiều người, lại tránh nhắc đến một người.
“Cậu có trách ấy tự quyết mọi thứ không?”
Trần Viện hỏi.
Bản giám định tôi nhờ chị Tĩnh từ lâu đã có kết quả.
Là máu của Trì Mục.
Chúng tôi quá hiểu nhau.
Những điều kỳ lạ ấy khiến tôi gần như ngay lập tức đoán đáp án mà bản thân vẫn luôn né tránh.
Nhưng bây giờ, tôi nghĩ mình đã đủ dũng cảm để đối mặt rồi.
Vì tôi biết điều ấy luôn mong muốn, chính là tôi sống thật tốt.
Nên tôi cũng đang cố gắng, để hoàn thành tâm nguyện của .
Trần Viện từ tốn kể lại chuyện ấy gặp Trì Mục như thế nào.
Nửa năm trước khi mất, đã chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối.
Nhưng khi đó, chúng tôi là cặp đôi cả mạng xã hội ngưỡng mộ.
Anh cũng vì tôi mà khiến ai ai cũng biết đến chuyện hai đứa.
Nếu cứ thế mà ra đi, sau này cho dù tôi có trước ống kính, cũng sẽ bị dân mạng lên án.
Cũng không thể có mới, cuộc sống mới.
Nhưng không muốn tôi ngày ngày chìm trong u uất và tiều tụy.
“Anh ấy , cậu là rạng rỡ nhất mà từng gặp.
Cậu nên luôn như thế.”
“Trước ống kính, tự do là chính mình.”
Nên cảm thấy, chỉ cần bản thân trở thành kẻ bỉ ổi trong mắt mọi người, thì tôi mới có thể danh chính ngôn thuận mà buông bỏ .
Cho dù là khinh thường, thậm chí là căm ghét.
Thế là tìm đến Trần Viện, nhờ ấy phối hợp diễn kịch, để tôi tin rằng thực sự phản bội.
Đổi lại, Trì Mục sẽ giúp ấy ly hôn với Trì Nguyên, cũng sẽ chu cấp đủ tiền để ấy không phải lo cơm áo.
Anh muốn tôi hận .
Vì biết, tôi chính là kiểu người như .
Đã thì mong người ấy sống, đã ghét thì chỉ mong họ chết.
Anh ấy đã để lại cho tôi tất cả mọi thứ, duy chỉ có căn hộ đó là không muốn tôi phát hiện ra, nên đã sớm chuyển nhượng cho Trần Viện.
Đó cũng là nơi mà suốt nửa năm cuối đời, ấy ở lại lâu nhất.
“Lúc đó, ấy vẫn còn nằm viện, luôn lo lắng rằng sau khi mình chết, cậu sẽ phát hiện ra điều gì đó bất thường.”
“Không ngờ… căn bản không cần lo nữa.”
Trần Viện , khi tôi bị sảy thai, Kỳ Mục bệnh trở nặng, phải chuyển vào ICU.
Mãi mới ổn định lại đôi chút, thì lại nghe tin tôi mất con.
Khi đó, ấy vừa khóc vừa : “Thế cũng tốt, ấy sẽ không bị tôi liên lụy nữa.”
“Là tôi không giữ lời hứa…” Trần Viện cúi đầu. “Tôi chỉ không muốn ấy cứ bị người mình hiểu lầm như .”
Trước khi tạm biệt Trần Viện, tôi mới trả lời câu hỏi đầu tiên của ấy.
Tất cả khách khứa đều tôi bằng ánh mắt thương cảm.
“Tôi là kiểu người thế đấy, ai đối xử tệ với tôi một, tôi sẽ trả lại gấp mười.”
Sau đó, sự nghiệp của tôi ngày càng thuận lợi, cuối cùng cũng có tác phẩm đại diện giúp tôi đoạt Thị Hậu.
Sinh nhật 28 tuổi, ekip tổ chức một buổi livestream sinh nhật.
Cả studio chất đầy quà tặng từ khắp nơi gửi đến.
Sau khi quản lý lọc bớt, đem phần quan trọng chuyển về nhà cho tôi.
Tôi thấy một bó hoa mẫu đơn màu hồng rất nổi bật.
Rất ít người biết tôi thích mẫu đơn, còn tưởng là của fan nào tinh tế gửi tặng.
Nhưng mở tấm thiệp ra, mới thấy dòng chữ: “Kỳ Mục.”
Là của mười năm trước gửi đến.
“Gửi Mục Mục dấu, chúc em sinh nhật 28 tuổi thật vui vẻ! Mãi mãi tự do và hạnh phúc! Bây giờ có bảo vệ em tốt hơn rồi không?”
Bạn thấy sao?