Khi Trì Mục đưa ra cầu ly hôn lần thứ 99, tôi đã đồng ý.
Năm mười tám tuổi, chúng tôi bất chấp tất cả để ở bên nhau, bị cả thế giới quay lưng.
Vậy mà sau năm năm kết hôn, chúng tôi lại biến thành cặp vợ chồng chỉ mong đối phương chết sớm cho rồi.
Ngày cuối cùng của kỳ “ly hôn nguội”, Trì Mục xông vào biển lửa để cứu con chim hoàng yến bé bỏng của ta, và chết cháy trong đó.
Tôi không hề do dự, mở ngay một chai champagne, ăn mừng việc mình thừa kế toàn bộ tài sản của ta.
Cho đến khi đọc bức thư ta từng viết, tôi mới nhận ra — chúng tôi đã sai quá sai.
1
Chồng tôi, Trì Mục, đã chết.
Trong tang lễ của ta, con chim hoàng yến ta nuôi bên ngoài khóc đến khản giọng, cả lớp trang điểm đều trôi hết.
Còn tôi thì giữ vẻ mặt lạnh tanh, không rơi lấy một giọt nước mắt.
Tất cả khách khứa đều tôi đầy thương .
Dù gì thì, năm xưa Trì Mục vì cưới tôi mà trở mặt với bố, cấu kết với hội đồng quản trị để gạt ông ấy ra khỏi quyền lực, thủ đoạn tàn nhẫn, khiến ai cũng phải biết tiếng.
Ai cũng nghĩ rằng chúng tôi chắc chắn sẽ nhau đến bạc đầu.
Nhưng chỉ năm năm sau, ta lại thay lòng, một em khóa dưới tên Trần Uyển — người có tới bảy phần giống tôi.
Thậm chí, để cứu ta, ta không ngần ngại lao vào đám cháy, liều mạng đẩy ta ra trước khi xà nhà sập xuống.
Còn bản thân thì bị thiêu sống trong ngọn lửa.
Vụ hỏa hoạn đó cực kỳ nghiêm trọng, thiêu rụi cả khu biệt thự.
Khi lính cứu hỏa đến nơi, họ hỏi tôi trong nhà còn người sống không?
Tôi bình thản lắc đầu:
“Không còn ai sống cả.”
Cũng chẳng cần phí phạm tài nguyên để đi vớt một xác chết.
“Giang Mộc Thanh! Sao không cứu ấy?!”
Hôm đó Trần Uyển còn khóc to hơn cả hôm nay.
Cô ta định kéo lấy lính cứu hỏa, tôi dễ dàng cản lại — ta bị ngạt khói, yếu ớt đến mức đứng còn không vững.
Tôi lập tức giúp nhân viên y tế đưa ta lên xe cứu thương.
“Tôi xin … xin hãy để lại cho ấy một thi thể nguyên vẹn không?”
Từ khi quen biết nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên ta cúi đầu cầu xin tôi.
Cô ta siết chặt tay tôi, chẳng còn chút kiêu ngạo nào của ngày trước.
Sự tha thiết ấy, ngược lại lại khiến tôi trông giống như kẻ hoại chuyện đẹp.
Tôi rơi một giọt nước mắt.
“Các đừng để ý, học của tôi bị trầm cảm thai kỳ.”
Y tá gật đầu thông cảm.
Cửa xe cứu thương vừa đóng lại, tôi khẽ nhếch môi .
Không rõ là đang vì tiền bao nuôi bao năm của Trì Mục rốt cuộc cũng không uổng.
Hay là đang chính mình vì nỗi đau không đúng lúc ấy.
Mười tám tuổi tôi sao tưởng tượng nổi, mười năm sau chúng tôi lại nhau mà thấy ghét đến .
Dù tận mắt thấy đối phương chết, vẫn có thể bình tĩnh đến lạ thường.
“Cô sẽ hối hận.”
Nhìn vào ánh mắt căm hận của Trần Uyển, tôi chậm rãi đặt bông hồng trắng lên nắp quan tài.
Trì Mục không để lại thi thể, đến tro cốt cũng chỉ là đống quần áo tôi đem đốt.
Hối hận?
Tôi không bật , đã là biểu hiện nhân từ cho quãng thời gian từng nhau chân thành rồi.
Nếu có điều gì phải hối hận, thì tôi chỉ hối hận vì đã một lần nữa tin ta, rồi đi lấy ta.
Ngày đi đăng ký kết hôn, ta sẽ mãi đối xử tốt với tôi.
Bây giờ nghĩ lại, quả thật ta đã .
Chúng tôi vốn sắp ly hôn, không ngờ còn chưa hết kỳ ly hôn nguội, ta đã chết rồi.
Không cần phân chia tài sản, theo di chúc, tôi thừa kế toàn bộ tài sản của ta.
Đúng là một người… tốt thật.
Luật sư vừa đọc xong di chúc, Trì Thịnh Niên đã nổi đóa ngay tại chỗ.
“Con tiện nhân đó dựa vào cái gì mà thừa kế toàn bộ tài sản của con trai tôi chứ?!”
“Trong bụng Uyển Uyển còn đang mang thai con của Trì Mục đấy!”
Tôi khẽ đặt tay lên bụng mình.
Nơi đó… cũng từng có một sinh linh.
Mọi người xung quanh im bặt, ánh mắt tôi bắt đầu thay đổi, đầy ẩn ý.
Tôi lạnh một tiếng.
Tôi thừa kế đương nhiên là vì tôi là vợ hợp pháp, là người đến trước trong cuộc hôn nhân này. Mà lúc Trì Mục lập di chúc, ta còn đang tôi nhất cơ mà.
Huống hồ gì…
Bạn thấy sao?