Chúng Ta Có Hẹn [...] – Chương 4

Sau khi tôi vừa nhắm mắt lại, cơ thể tôi dần dần lấy lại khả năng vận .

Lần này tôi không dám liều lĩnh, cũng không dám mở mắt, ...

Đột nhiên, có một luồng hơi thở lành lạnh phả vào tai tôi, tôi hoảng sợ mở mắt ra.

Lúc này, một khuôn mặt có dữ tợn kề sát trước mặt tôi: "Bạn học, cậu tôi hơi tức giận đấy..."

Thừa dịp vẫn có thể kiểm soát thân thể, tôi chạy thục mạng lao ra khỏi phòng tập thể dục.

Sau khi chạy đến khúc hành lang tường sơn màu xanh đậm, tôi lại thấy bóng tối dường như vô tận ở cuối hành lang.

Lúc này, trong đầu tôi lại vang lên giọng quen thuộc: “Đến nhà vệ sinh đi, tôi đợi cậu ở nhà vệ sinh!”

Nhưng thứ phát ra từ phía sau tôi là tiếng thở hổn hển của lớp trưởng đuổi theo kịp, tôi càng lúc càng hoảng sợ hơn và chỉ có thể nghe theo sự chỉ dẫn của giọng đó, cắm đầu lao đến nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh trống rỗng, không có ai đợi tôi ở đó, may mắn thay không biết vì lý do gì mà nữ lớp trưởng lại không vào đây.

Nhưng trên bồn rửa tay, có một tờ giấy viết nguệch ngoạc.

Hàng đầu tiên ghi: Đây là một số quy tắc có thể giúp thoát khỏi đây. Bạn phải lưu ý và ghi nhớ những quy tắc này.

"1. Cố gắng đừng để lớp trưởng ý đến cậu, nếu không ta sẽ cậu."

"2. Nhà vệ sinh là nơi an toàn nhất, không thể ở quá ba phút."

"3. Gặp nguy hiểm có thể đến phòng giáo vụ, đừng bước vào nếu trong phòng có tiếng ."

Hai dòng tiếp theo nét chữ càng viết nguệch ngoạc hấp tấp hơn mà chữ lại màu đỏ.

"4. Tòa nhà học đường này không có cầu thang, bất cứ lúc nào thấy cầu thang, đừng đi xuống!"

"5. Nếu cậu tìm thấy tôi, cũng nhất định đừng tin tôi!"

Nhưng dòng tiếp theo lại phũ định hai điều bên trên.

“6. Đừng tin chữ viết bằng màu đỏ.”

“7. Ngược lại …..”

Khi viết đến chữ cuối cùng, chữ viết giống như bay bổng và có thể thấy nó kết thúc khá vội vã.

Tôi vội vào chiếc đồng hồ điện trên tay, ba phút đã sắp trôi qua.

Nhưng giọng đó càng lúc càng yếu đi: "Cậu phải rời khỏi đây trước khi chuông reo! Nếu không, toàn bộ tòa nhà số tám sẽ biến mất..."

Tôi vội vàng cúi xuống đồng hồ. Nếu một tiết học tính là 45 phút thì tôi chỉ còn 35 phút thôi!

Nhưng tôi vẫn chưa biết phải đi đâu!

"Cậu là ai?" Tôi hét to vào khoảng không. "Tôi phải cách nào để rời khỏi đây?"

Nhưng đáp lại tôi, chỉ có giọng bí hiểm và sắc bén của lớp trưởng ở ngoài cửa: “Bạn học, cậu đi vệ sinh xong chưa?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...