Chúng Ta Có Hẹn [...] – Chương 15

Sau đó, tôi như đang dùng một con mắt thứ ba, vào bản thân và hét lên với đó: "Đào Đào, mau chạy đi, mau gọi cảnh sát!"

Mặc dù tôi có thể cảm nhận cổ họng của mình đang bị chèn ép đến mức nghẹt thở, tôi vẫn cố gắng lời an ủi đó: "Đừng sợ, Đào Đào, sẽ không ch3t!"

Tôi ngửi thấy mùi hơi thở hôi thối trên đỉnh đầu mình, tên béo đang chế nhạo tôi: "Mày muốn cảnh sát à? Bộ mày cho rằng chút chuyện nhỏ nhặt này tao không thể giải quyết sao hả?"

Trong chốc lát, không khí nghẹt lại trong phổi tôi. Đúng lúc ý thức của tôi ngày càng suy yếu, gã khố.n đó đột nhiên buông tay ra khỏi cổ tôi, sau đó, mà tôi gọi là Đào Đào, chính đó đã lao tới định đâ.m gã để cứu tôi, tuy nhiên không may đã bị gã đó đánh ngã.

tội nghiệp như biến thành một cánh hoa bị cơn bão xé tan thành từng mảnh.

đó bị đẩy mạnh xuống đất, nắm của gã đàn ông khố.n nạn liên tiếp giáng xuóng cơ thể mỏng manh của , gã gầm rú như một con thú xổng chuồng: "Con khốn! Mày còn muốn giế.t tao à? Đi chế.t đi!"

Tôi tức giận vội vàng nhặt chiếc ghế trong tay lên, khoảnh khắc chiếc ghế rơi xuống, tôi có cảm giác cơ thể mình đang bị đẩy xa ra khỏi giấc mơ, cuối cùng ánh mắt tôi quay trở lại phòng thẩm vấn.

Tôi thở dốc, như thể mình vừa trải qua một trải nghiệm sống chế.t vô cùng đáng sợ.

Người phụ nữ dịu dàng trước mặt tôi, đang ngồi trên ghế trong phòng thẩm vấn ban đầu, ấy tôi với đôi mắt sáng ngời: “Những gì cậu vừa thấy, đều là những thứ xuất phát từ sâu trong tiềm thức của cậu sau khi cậu tôi thôi miên.”

Tôi chỉ biết im lặng lắng nghe.

Âm thầm suy nghĩ về những gì ấy , tôi cứ để đầu óc mình tự do chìm đắm trong những cảnh tượng tàn khốc mà mình vừa mới trải qua.

Giọng của người phụ nữ rất nhẹ nhàng, từ từ giải thích ngắn gọn cho tôi nghe: “Tôi đã xem qua những lời khai mà cậu trình cho cảnh sát”.

Rồi ấy sâu vào mắt tôi, xác nhận với tôi:

“Cậu rằng cậu đã mơ một giấc mơ kỳ lạ, trong giấc mơ ấy, có lớp trưởng mặt mũi hung dữ, đang truy đuổi cậu rồi muốn gi.ết cậu, trong suốt quá trình đó, cậu đã gặp người em sinh đôi trông giống hệt ấy.” Lời của ấy tạm ngừng lại ở đây, như đang đợi phản ứng của tôi, “Có đúng như không?”

Tôi chỉ gật gật đầu trả lời.

Cô ấy hít một hơi rồi : “Tôi biết cậu vẫn không muốn thừa nhận.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...