"Bác sĩ ơi, tỉnh lại rồi!"
Bên tai tôi nghe thấy những âm thanh máy móc ồn ào rè rè.
"Em may mắn lắm đấy, nồng độ hóa chất trong máu rất cao, ai cũng tưởng em không thể tỉnh lại nữa."
Chị y tá vui mừng hớn hở thông báo tin vui là tôi đã tỉnh lại.
Tôi nghe bác sĩ kể bố mẹ tôi đang hồi hộp chờ đợi bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, suốt đêm chợp mắt một giây nào.
Đã qua một đêm rồi ư?
Đau đầu kèm theo nôn mửa, cơ thể tôi bây giờ cảm thấy mệt mỏi rã rời, nên chỉ có thể suy nghĩ lung tung về một vấn đề.
Tôi tỉnh dậy lần đầu là ở trong trong phòng thí nghiệm? Hay phòng ICU này?
Sau khi trạng thể chất của tôi dần dần ổn định, bác sĩ đã tháo ống thở đưa vào cổ họng tôi ra, cuối cùng tôi đã có thể :
“Bác sĩ, vừa rồi có bất tỉnh, có chuyển tới bệnh viện cùng cháu không ạ?"
Vẻ mặt bác sĩ đột nhiên cứng đờ: “Thể chất của cháu rất tốt, dù bị mê, đầu óc còn chưa tỉnh hẳn, mà cháu còn có thể nhớ đến mấy chuyện này. Cô ấy cũng không sao. Nhờ cháu kịp thời mở cửa sổ thông gió, nên bé đó đã cứu sống.”
11
Khi chuyển ra khỏi phòng ICU, lần đầu tiên tôi thấy bố mẹ tôi, những người đã ly hôn và ly thân nhiều năm, đang hòa thuận đứng cạnh nhau.
Nhưng trên khuôn mặt ảm đạm mệt mỏi của mẹ tôi lại hiện lên vẻ ấm áp đã mất từ lâu: “Là mẹ đã không bảo vệ cho con, con …”
Nghe mẹ tôi xong, tôi bỗng cảm thấy đầu đau nhức dữ dội, rồi vô số ký ức rời rạc ập vào đầu tôi như một bão cát trên sa mạc.
Vào lúc này, tôi cuối cùng cũng nhớ ra mọi chuyện.
Hóa ra người bị xâ.m h.ại chính là tôi.
Khi chuẩn bị cho học kỳ cuối của kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi thường xuyên cảm thấy như có kẻ nào đó đang theo dõi mình.
Để tránh xa kẻ biế.n th.ái này, tôi thường nhanh chóng về nhà ngay sau giờ tan học.
Tuy nhiên, vào ngày xảy ra tai nạn, khi đi ngang qua phòng giáo vụ, tôi nghe thấy bên trong phát ra âm thanh bất thường.
Như bị m.a xui qu.ỷ khiến, tôi quyết định mở cửa và bước vào. Tôi thấy một bên trong đang tuyệt vọng tìm kiếm thứ gì đó.
Cô đó chính là em song sinh của lớp trưởng xuất hiện trong giấc mơ của tôi.
Lúc đó tôi còn tưởng ta là kẻ trộm cơ.
Nhưng hai chúng tôi không may bị kẻ khác phát hiện, người đến không ai khác chính là tên chủ nhiệm khố.n khiế.p kia, ra chính là chủ nhân của chiếc điện thoại. Gã ta phát hiện em đã lấy điện thoại di , ánh mắt gã đột nhiên trở nên vô cùng sợ hãi: “Các em lấy điện thoại của thầy gì hả?”
Thậm chí gã đàn ông còn coi tôi như đồng phạm.
Gã ta khóa cửa, nhẫn tâm dùng ghế đẩu đánh em bất tỉnh. Trước đó, em đã lén nhét điện thoại di vào trong quần áo của tôi.
Tôi linh cảm có điều gì đó không ổn, bụng tính bỏ chạy, tiếc là đã muộn. Gã ta tôi một cách dâ.m đãn.g, và cuối cùng… xâ.m h.ại tôi.
Sau vụ việc khủng khiếp đó, gã mạnh bạo kéo tôi nằm vật vã trên sàn, cùng em đang bất tỉnh, ném chúng tôi sang phòng thí nghiệm bên cạnh.
Tôi thấy gã ta đóng cửa sổ, lấy trong túi ra một ít bột trắng, rồi châm lửa.
Sau khi ngửi thấy mùi hóa chất hăng nồng, tôi ngất đi rồi trải qua giấc mơ kỳ lạ đó.
Như ông trời phù hộ, khi tỉnh dậy tôi thấy kim đồng hồ của mình chỉ mới trôi qua khoảng năm phút.
Bạn thấy sao?