Chúng Ta Có Hẹn [...] – Chương 11

Vào giây phút quan trọng, em lao về phía gã.

Gã đàn ông đứng dậy, bị lớp trưởng bất ngờ ché.m một đa.o, gã đàn ông chịu đau đành buông tay tôi ra, chỉ có thể hung ác cảnh cáo tôi: “Em tin thầy hay tin con ma chế.t ti.ệt này hả?!”

Còn một phút cuối cùng

Nhưng cầu thang phía sau tôi, trông tối tăm y hệt như hố sâu vũ trụ.

Nhìn em đang ra sức ôm chặt gã đàn ông đó, tôi phát hiện trên người em ấy có dấu vết bị xâ.m hạ.i.

Tôi không chần chừ nữa, quay người chạy xuống cầu thang dài vô tận kia.

Chẳng bao lâu sau, có mùi hôi xộc thẳng vào chóp mũi tôi.

Tôi chợt mở mắt ra, bên tai liên tục vang lên những tiếng “cạch cạch” giống như những gì tôi nghe thấy ở hành lang vừa rồi.

Tôi cố gắng che cái đầu đau nhức của mình, liếc mắt xung quanh.

Dụng cụ bài quen thuộc, cửa sổ đóng kín, bảng đen chứa đựng những kiến ​​thức mà giáo viên hóa học vừa dạy trong ngày chưa kịp hiểu mấy chữ.

Phòng thí nghiệm!

Tôi nhớ ra rồi, đây là lớp hóa học!

Tôi cố gắng đứng dậy, lại vấp phải thứ gì đó mềm mềm dưới chân.

Lúc đó tôi mới thấy một đang nằm bất tỉnh bên cạnh mình. Cô ta có mái tóc ngắn, tóc tai gọn gàng, nét mặt gầy gò như trẻ con. Cô ta vừa xuất hiện trong giấc mơ, tên chủ nhiệm cư.ỡ.n.g hi3p, rồi nhảy khỏi tòa nhà. .

Còn chưa kịp suy nghĩ, tôi lại bị làn khói trắng dày đặc trong phòng cho ngạt thở.

Trên bàn có vài bình hóa chất đang đ.ốt c.háy những chất lỏng không rõ nguồn gốc, tạo ra khói cay nồng, khiến phổi tôi ngạt thở.

Tôi nhanh chóng mở cửa sổ, dập tắt ngọn lửa cạnh mấy cái thùng hóa chất.

Lúc này, điện thoại di trong túi rung lên dữ dội, tôi vội lấy ra xem, rồi giật mình bị sốc trước mấy cảnh quen thuộc này.

Bởi vì nó giống hệt như những gì tôi thấy trong giấc mơ!

Nhưng đầu tôi vẫn còn khá đau, trí nhớ cũng chỉ thoáng lướt qua, tôi có thể mơ hồ nhớ lại một số cảnh đứt quãng, lại không thể phân biệt vừa rồi là thực hay mơ.

May mắn thay, khi tôi dùng điện thoại gọi cấp cứu, tôi không cần phải mở khóa xác minh, tôi liếc bên cạnh đang thở dốc, thoáng thấy những vết sẹo cũ trên cơ thể ta, cùng mấy vết thương lớn nhỏ bên chân phải của ta.

Chẳng bao lâu, xe cấp cứu và xe cảnh sát lần lượt đến.

Trời ngoài cửa sổ không còn tối tăm vô tận, mà là màn đêm giúp người ta cảm nhận thời gian đang trôi qua.

Tôi ngước lên, thấy đồng hồ đang chỉ tám giờ năm phút tối.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...