Chúng Ta, Ai Cũng [...] – Chương 6

Buổi tối khi tôi trở về trường, trên đường đi, tôi thấy Chu Duệ - cùng lớp với tôi - đang cầm quả bóng rổ, với vài nam sinh khác.

 

Tôi đi theo sau và nghe thấy một người dùng vai huých nhẹ ấy: “Cậu không phải vẫn thích Tưởng Bá Nghi lắm sao...”

 

Chu Duệ là lớp trưởng của chúng tôi, cũng là đội trưởng đội bóng rổ của khoa.

 

Với chiều cao 1m85, đôi chân dài, gương mặt đẹp trai, học giỏi, là người địa phương, bố mẹ lại là giáo sư trong trường, từ khi chuyển từ khoa Xây dựng sang khoa Máy tính năm hai, cậu ấy đã thu hút sự ý của rất nhiều nữ sinh.

 

Bao gồm cả tôi.

 

Nhưng dường như, cậu ấy chỉ thân thiết với mỗi Tưởng Bá Nghi.

 

Lần trước, khi tôi cãi nhau với Tưởng Bá Nghi, nghe Chu Duệ còn ở sau lưng an ủi ấy:

 

“Cậu chấp nhặt với ấy gì, đến túi của cậu cũng đủ để đè bẹp ấy rồi, mẹ người ta phải nghỉ việc, cả năm chỉ sống bằng tiền trợ cấp xã hội, nhường cho ấy có sao đâu. Cô ấy phải tự xin học bổng để đóng học phí, nếu không thì phải đi thêm đấy.”

 

Nhưng lần này, tôi nghe thấy cậu ấy : “Ai mà thích ta chứ!”

 

Nói xong, cậu ấy còn đập mạnh vào lưng mình.

 

Không phải tôi cố nghe lén, mà giọng của cậu ấy thật sự to đến mức không thể không nghe.

 

“Cậu chưa nghe sao? Tưởng Bá Nghi khiến Hứa Gia Văn phải vào ICU đấy, ngày mai không chừng sẽ bị bắt luôn.”

 

ICU quả là quá phóng đại.

 

“Ôi, tội nghiệp Hứa Gia Văn.” Nhắc đến thực sự giàu có xinh đẹp, vài nam sinh liền thở dài tiếc nuối.

 

“Cát Tiểu Kỳ cũng không tệ mà.” Đột nhiên, Chu Duệ bất ngờ nhắc đến tên tôi, “Học giỏi, đã bảo đảm học thẳng cao học, ngoan ngoãn, lại xinh xắn. Chỉ là gia đình thường thường, chưa từng trải, trông cũng quê mùa, hình như là ở huyện nào nhỉ...?”

 

“Xin tránh đường.” Tôi cố ý đi nhanh hơn, đẩy vai Chu Duệ, đi thẳng qua giữa cậu ấy và một nam sinh khác.

 

Sau đó, tôi quay đầu cậu ấy một cái, cậu ấy lúng túng gãi đầu, mặt đỏ bừng.

 

Đó chính là cách Chu Duệ đánh giá về tôi.

 

Quê mùa, ở một huyện nào đó.

 

Dù tôi đạt học bổng xuất sắc hàng năm, trong mắt cậu ấy, xuất thân của tôi như một cái dấu không thể xóa nhòa, khắc sâu vào con người tôi.

 

Khi quay lại đến khu ký túc xá, tôi chưa kịp lên tầng thì bị một nữ từ phòng kế bên kéo lại.

 

Cô ấy ghé vào tai tôi thì thầm: “Tiểu Kỳ, cậu mau đi xem đi, Tưởng Bá Nghi ấy...”

 

Tôi nghĩ thầm chắc lại là một cơn điên loạn nữa của ấy thôi, nên gật đầu đồng ý.

 

Nhưng không ngờ, khi lên lầu, tôi thấy Tưởng Bá Nghi đang chìm người vào thùng rác trong một tư thế kỳ quái.

 

Cô ấy vốn kiêu kỳ, đến cả đổ rác cũng không bao giờ tự , mà hôm nay, lại như muốn chui vào thùng rác cả người.

 

“Cậu đang ?”

 

Tôi bước lại gần, thấy Tưởng Bá Nghi đang điên cuồng tìm kiếm gì đó bằng tay không trong thùng rác đầy mùi hôi.

 

“Cậu đang tìm cái gì thế?” Tôi cố gắng kéo ấy lên.

 

Nhưng sức của Tưởng Bá Nghi lại mạnh đến bất ngờ, ấy đẩy mạnh tôi ra:

 

“Đừng quan tâm đến tôi! Các cậu, Vương Dĩnh, Hứa Gia Văn, các cậu muốn tôi, đừng hòng đạt !”

 

“Cậu tìm gì? Để tôi giúp cậu tìm?” Tôi hỏi.

 

“Đừng giả vờ nữa, Cát Tiểu Kỳ!” Cô ấy điên dại, “Tôi nhất định sẽ tìm thấy nó, khi tôi tìm chiếc cốc trà sữa đó, các cậu sẽ biết, mọi người sẽ biết, tôi không hề bỏ độc, tôi chỉ là... ha, là Hứa Gia Văn! Là ta đang diễn trò, các cậu hợp mưu hãm tôi!”

 

Thùng rác ở ký túc xá sáng nào cũng dọn dẹp sạch sẽ, Hứa Gia Văn vốn ưa sạch sẽ, uống xong tối qua là đã vứt ra ngoài.

 

Tưởng Bá Nghi có lục lọi thế nào cũng không thể tìm ra .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...