“Không phải tôi! Thật sự không phải là tôi!” Tưởng Bá Nghi hét lên, điên cuồng chỉ tay lung tung, “Là cậu chứ gì, Vương Dĩnh! Cậu không ưa tôi, cấu kết với Hứa Gia Văn để hãm tôi phải không? Hay là cậu? Cát Tiểu Kỳ! Cậu ghét tôi vì hôm qua tôi mắng cậu, thế nên đã cố ý lấy lời lúc bực tức của tôi để vu khống, đổ oan cho tôi đầu độc! Hoặc cũng có thể là Hứa Gia Văn tự ! Chính ấy uống thuốc gì đó để vu oan cho tôi!”
“Đồ thần kinh! Ở cùng phòng với cậu thật là kinh tởm!” Vương Dĩnh mắng một câu, rồi không thèm ngủ nữa, vơ lấy túi và đi ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, khi tôi đến thăm Hứa Gia Văn, thì cái bí mật mà các bác sĩ không dám công khai cũng không còn là bí mật nữa.
Chiều hôm ấy, tôi đến bệnh viện, đứng ngoài phòng bệnh, nghe thấy một y tá và một người chăm sóc đang trò chuyện ở cửa phòng.
“Đúng rồi, chính là bé giường số 28, bé xinh đẹp, vừa đưa vào đây đêm qua...”
Cô chăm sóc hạ giọng đầy bí ẩn:
“Sáng nay tôi nghe thấy bố mẹ bé cãi nhau, thật không ngờ. Nhìn bé ngoan ngoãn mà, nghe mẹ bé , thì gần đây ấy vừa mới...”
Cô nhấn từng chữ: “Ph.á – t.h.a.i.”
Phá thai?
Hứa Gia Văn?
Như sét đánh giữa trời quang, tôi không sao liên kết hai từ ấy với ấy.
Hứa Gia Văn là một thiên thần cơ mà, ấy phải thanh khiết, xinh đẹp, không vướng chút bụi trần. Nếu có ốm đau, thì cũng phải là do bị những người xấu ở ký túc xá thôi, sao lại... sao lại có thể?
Nhưng... tôi lại nhớ tới hôm đó trong nhà vệ sinh, những chiếc khăn giấy nhuốm máu...
Và cả giọng yếu ớt của ấy, cùng dáng vẻ khi ra khỏi đó phải dựa vào tường...
Chẳng lẽ... ấy thật sự...?
Đã từng thai?
“Cháu đến thăm Văn Văn phải không?” Khi tôi còn đứng ngẩn người, dòng suy nghĩ hỗn loạn, thì một giọng nữ dịu dàng kéo tôi về thực tại.
Mẹ của Hứa Gia Văn đứng không xa, mỉm và vẫy tay gọi tôi: “Lại đây. Cháu đừng ngại gì cả, chỉ muốn hỏi xem rốt cuộc là ai muốn Văn Văn nhà ?”
“Cháu cũng không biết ạ.” Tôi lúng túng giấu tay ra sau lưng, hương nước hoa cao cấp từ người bà ấy thoảng đến khiến tôi choáng ngợp.
“Cháu đừng lo gì cả, cứ kể lại xem dạo gần đây, mọi người có xảy ra chuyện gì không?”
Tôi im lặng, không lời nào.
“Mẹ, để con chuyện với cùng phòng đi.” May thay, tiếng từ giường bệnh của Hứa Gia Văn vang lên, giải vây cho tôi, “Cát Tiểu Kỳ phải không? Lại đây nào, cậu mang theo sách ôn thi cao học giúp tớ chưa?”
Tôi nghẹn lời, không biết phải trả lời thế nào.
Cô ấy vẫn chưa biết, ấy sẽ không thể thi kỳ thi cao học năm nay, không thể vào ngôi trường mà ấy vẫn luôn mơ ước.
Nhìn thấy khuôn mặt mong chờ của Hứa Gia Văn, mẹ ấy quay lưng lại, cố ngăn dòng nước mắt đang chực trào.
“Tối nay tớ sẽ mang đến cho cậu.” Tôi cố nở một nụ , ngồi xuống bên cạnh và nắm lấy tay ấy.
“Không sao đâu.” Hứa Gia Văn tươi như một thiên thần, dường như không hề có đau đớn, không oán hận, và không hề có việc từng thai.
Khi mẹ ấy đi ra ngoài, chúng tôi lại chuyện qua lại như ở ký túc xá.
Khi tôi sắp phải đi, đột nhiên Hứa Gia Văn nắm chặt tay tôi, nở một nụ khó hiểu:
“Tiểu Kỳ, cậu xem, thật sự là Tưởng Bá Nghi đã bỏ độc vào ly trà sữa đó sao?”
Tôi ngẩn ra: “...Mình không biết.”
“Thật à?” Cô ấy buông tay tôi ra, mỉm với đôi mắt cong cong, trông lại giống như một thiên thần, “Mình cũng không biết nữa.”
Bạn thấy sao?