Chúc Quan Dự Và [...] – Chương 1

Tôi có một thanh mai trúc mã.

Anh ấy có một rất thích lướt mạng xã hội, ấy thường hay với theo những trend mới:

“Chúc Quan Dự, lớn hơn em một tuổi đấy, sao lúc em vừa sinh ra, không đến thăm em?

Anh có phải không em không!”

Anh ấy khổ, thuận miệng đáp lại trò của , rồi quay đầu người trầm ổn, nghiêm túc của mình ở bên cạnh:

“Chú à, nếu là , sẽ trả lời thế nào?”

Người thường ngày lạnh lùng của đáp:

“Chú đã đến thăm rồi. Không chỉ thăm, hồi nhỏ còn bế ấy nữa.”

Nói xong, ánh mắt ấy chậm rãi về phía tôi.

01

Tôi và Chúc Quan Dự lớn lên bên nhau từ nhỏ, suốt hai mươi năm vô tư, không nghĩ ngợi gì.

Không chỉ tôi, mà cả cha mẹ hai bên cùng bè xung quanh đều nghĩ chúng tôi là một đôi trời sinh.

Năm tôi 18 tuổi, cha mẹ tôi nhắc đến chuyện kết thông gia với nhà họ Chúc và hỏi ý kiến tôi.

Thật ra, tôi có cảm với Chúc Quan Dự, nếu hai nhà kết thân thì cũng là một chuyện tốt đẹp.

Vì còn nhỏ tuổi, nên chuyện đính hôn của hai chúng tôi bị tạm gác lại.

Chúng tôi lên đại học và cùng học chung một trường.

Hai năm qua, mối quan hệ giữa chúng tôi vượt trên chưa tới .

Mọi người xung quanh đều nghĩ sớm muộn gì chúng tôi cũng thành đôi, tôi cũng nghĩ cảm của mình với Chúc Quan Dự đã ngày càng sâu đậm hơn.

Cho đến mùa đông năm hai đại học, Chúc Quan Dự hào hứng với tôi:

“Hoan Hoan, đã có người mình thích rồi!”

Không phải là tôi.

Anh ấy vui như , thì ra hai mươi năm qua giữa chúng tôi không hề có cảm nam nữ.

Những cái nắm tay và ôm ấp giữa tôi với Chúc Quan Dự chỉ là thân thiết mà thôi.

Tình cảm không thể gượng ép, tôi cũng không thể tự tổn thương chính mình.

Vì thế tôi thu hồi lại cảm của mình.

Vì thế, trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người xung quanh, Chúc Quan Dự đã một xuất thân từ gia đình trung lưu bình thường.

Cô ấy xinh đẹp, có chút kiêu kỳ, là biết ấy cha mẹ nuôi dưỡng cưng chiều từ nhỏ.

Anh ấy giới thiệu với tất cả bè trong nhóm.

Sự hiện diện của tôi dường như có chút ngượng ngùng.

Nhưng những người chung không mấy ủng hộ họ, họ luôn nghĩ rằng khi Chúc Quan Dự hết cảm giác mới mẻ, ấy sẽ hiểu rằng tôi và ấy mới là một cặp xứng đôi.

Có người an ủi tôi: “Ý Hoan, Chúc Quan Dự chỉ là nhất thời bị thu hút bởi sự hồn nhiên, đáng của ấy thôi, qua một thời gian sẽ chán mà.”

Nhưng không phải .

Chúc Quan Dự đã ấy suốt hai năm.

Trong suốt hai năm, ấy đưa đi khắp nơi, không chỉ tôi, mà cha mẹ tôi cùng cha mẹ ấy cũng đều biết.

Cha tôi tức đến mức muốn đến nhà họ mắng một trận.

Nhưng bị mẹ tôi ngăn lại:

“Không kết thân thì thôi, có gì đâu mà phải căng?

Con nhà mình sợ gì không có người theo?”

“Đây mà là chuyện không kết thân à?” Cha tôi vẫn tức giận.

Khi hai gia đình bàn chuyện kết thân, Chúc Quan Dự không thể không biết, ấy cũng đã trưởng thành rồi.

Ít nhất, thái độ của ấy là đồng ý.

Dù tôi và ấy chưa bao giờ thực sự ở bên nhau, lúc đầu đúng là suýt nữa đã đính hôn.

Vẫn là mẹ tôi , còn trẻ quá, để con cái giao lưu thêm đã.

Trong chuyện này, ấy đã tôi mất mặt, cũng gia đình tôi mất mặt.

Nhưng tôi và ấy vẫn là bè.

Hai nhà có hợp tác, nên bề ngoài luôn phải giữ thể diện.

Nhưng cũng chỉ có thể là bè thôi.

Tối nay là sinh nhật của Chúc Quan Dự.

Anh ấy đặt một phòng bao lớn, mời không ít người đến chơi.

Trong đó có tôi.

Đương nhiên, còn có của ấy, Tạ Kiều.

02

Sau khi Chúc Quan Dự , tôi và ấy ít liên lạc hơn.

Nhưng vẫn còn một chút vấn đề tồn đọng.

Trước khi Chúc Quan Dự quen Tạ Kiều, những tin nhắn và tương tác của tôi và ấy trên mạng xã hội, không thể là hoàn toàn trong sáng.

Khi ấy có người , đương nhiên có quyền kiểm tra điện thoại.

Vì chuyện này mà họ đã cãi nhau vài lần, có lần Chúc Quan Dự xin lỗi tôi, tôi mới biết Tạ Kiều đã dùng điện thoại ấy để xóa liên lạc của tôi.

Lúc đó lâu rồi tôi không liên lạc với ấy, nên hoàn toàn không phát hiện ra chuyện này.

Tạ Kiều muốn bước vào nhóm của Chúc Quan Dự, đương nhiên không thể tránh việc nghe đến tôi, những cậu ấm chiêu lớn lên cùng nhau đều ít nhiều có chút bài xích người ngoài, chắc có người gì đó với ấy.

Tôi hiểu cảnh này, nên đã giữ khoảng cách với Chúc Quan Dự.

Sinh nhật ấy, ban đầu tôi định đặt quà xuống rồi rời đi, lúc vào cửa ánh mắt tôi thoáng qua một hình bóng nào đó, khựng lại, sau đó điện thoại sáng lên.

Xem xong tin nhắn, tôi lặng lẽ tìm một chỗ ngồi xuống.

“Ý Hoan, em đến rồi à?”

Chúc Quan Dự trông có chút ngạc nhiên vui mừng:

“Anh nghe gần đây em học hỏi kinh doanh từ bố em, còn tưởng em không có thời gian.”

Tôi đưa quà sinh nhật cho ấy: “Sinh nhật vui vẻ.”

“Chị Ý Hoan” giọng của Tạ Kiều vang lên:

“Lâu rồi không gặp chị, sao gần đây chị lại chuyển sang phong cách chín chắn ?

Trông cứ như gần ba mươi ấy.”

Tạ Kiều mặc một bộ váy dạ hội màu hồng đặt riêng cả trăm triệu, tóc xoăn trông rất nhí nhảnh.

Đương nhiên ấy không phải người thiếu EQ.

Tôi cúi bộ vest nữ trên người mình, nhẹ :

“Vậy à, có vẻ tôi rất ra dáng nữ doanh nhân nhỉ.”

Chúc Quan Dự vội giải vây: “Ý Hoan, Kiều Kiều chỉ thôi, đừng để trong lòng.”

Tôi đương nhiên không để trong lòng.

Cũng không phải ai cũng có thể ở trong lòng tôi.

Vị trí tôi ngồi không gần họ lắm, thị lực và thính lực của tôi vẫn tốt.

Tạ Kiều có lẽ đã xem trò mới trên mạng, đột nhiên với Chúc Quan Dự:

“Chúc Quan Dự, lớn hơn em một tuổi đấy, sao ngày em sinh ra không đến thăm em?

Anh có phải không em không!”

Nói xong câu này, không chỉ Chúc Quan Dự , những người bên cạnh cũng , hùa theo rằng:

“Đúng rồi đó Dự, năm đó sao không mang sữa bột đi thăm của mình?”

Câu trêu này đầy thiện ý.

Tạ Kiều này trông xinh, kiểu xinh thanh thuần, tính cách cũng không tệ, Chúc Quan Dự hai năm, cũng có chút giao với một số người.

Nên EQ của ấy cũng không thấp.

Chúc Quan Dự thuận miệng đáp: “Lúc đó đang ở nhà uống sữa không ngoan, bị mẹ đánh ấy mà.”

Bên cạnh lại vang lên một tràng .

Chúc Quan Dự quay đầu, thấy người bình thường không bao giờ tới lại đến mừng sinh nhật mình, liền hỏi:

“Chú à, nếu là , sẽ trả lời thế nào?”

Chú của Chúc Quan Dự là Chúc Yến Từ, lớn hơn tôi và ấy năm tuổi, là đứa con mà hai ông bà Chúc có do mang thai ngoài ý muốn.

Từ nhỏ đã là kiểu con nhà người ta trong mắt người khác.

Dù chỉ lớn hơn vài tuổi, vai vế đặt ở đó, cộng thêm lý lịch của Chúc Yến Từ quá xuất sắc, đám công tử trong giới đều rất e dè ấy.

Tôi trước đây cũng gọi ấy một tiếng .

Chúc Quan Dự chắc chỉ muốn xem thử xem, người nghiêm túc đến có phần cổ điển của mình sẽ phản ứng ra sao.

Bên cạnh có người :

“Anh Dự, khó mình quá không, người ta ngày bận trăm công nghìn việc, đâu có thời gian đương?”

Giây tiếp theo, Chúc Yến Từ mở miệng:

“Chú đã đi thăm rồi.”

“Hả?”

Người đàn ông bình thường ít khi bổ sung nhẹ nhàng:

“Chú không chỉ đi thăm, hồi nhỏ còn bế ấy nữa.”

Không ai để ý rằng, ánh mắt ấy đang thẳng tắp rơi trên người tôi.

“…”

Mọi người lại bị chọc : “Hahaha à, không ngờ cũng biết thế!”

Không ai xem đó là thật.

Ngoại trừ tôi.

Ánh mắt Chúc Yến Từ không dời đi, dù tôi không lại ấy, cũng cảm thấy có chút lộ liễu.

Kết thúc buổi tiệc, tôi ra bãi đỗ xe tìm xe của mình.

Khi lên xe tôi mới phát hiện, đã có người ở đó.

Tài xế ở phía trước ngập ngừng.

Giọng Chúc Yến Từ nhẹ nhàng vang lên:

“Tiện đưa tôi một đoạn không?

Tối nay tôi không lái xe.”

Cửa xe đóng lại, tôi lại nghe thấy người bên cạnh :

“Tôi không nhớ đường về nhà nữa, tiểu thư Lê, tiện giữ tôi lại một đêm không?”

03

Chúc Yến Từ giả bộ say tựa vào vai tôi, hơi thở ấm áp thỉnh thoảng lướt qua làn da cổ tôi, rất có cảm giác tồn tại.

Tôi ra ngoài cửa sổ, nhớ đến cái đêm hai năm trước khi Chúc Quan Dự công khai người trên vòng bè.

Nói không buồn là giả.

Sau khi Chúc Quan Dự với tôi rằng ấy đã gặp người mình thích, sau đó chưa đến một tháng họ liền công khai.

Lúc đó tôi còn nghĩ không biết quan hệ hai nhà sẽ đi về đâu.

Điều càng khiến tôi không ngờ là, cùng lúc đó, ấy dẫn đến gặp chung của chúng tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...