Xung quanh, các hồn ma đều chăm chúng tôi đầy căng thẳng. Trong mắt Diêm Vương thoáng hiện lên sự dao , hắn bước lên một bước, bị Hi Hòa kéo lại.
“La ca ca, Phán quan đại nhân, các nàng ấy đang thôi mà! Chắc là các nàng ấy cảm thấy ta ban cho ít thần quang quá thôi.”
“Vậy để ta rộng lượng thêm chút nữa, ban thêm cho các nàng ấy một ít. Đừng loạn nữa, như thế không thấy mất mặt sao?”
“Không nhận của La ca ca và Phán quan đại nhân, liền lấy tự tử ra uy hiếp. Cũng là phụ nữ, sao các ngươi lại nhỏ nhen đến mức ấy?”
Nghe lời châm chọc của ta, sắc mặt Diêm Vương và Phán quan càng thêm lạnh lùng. Có lẽ, họ thật sự cho rằng chúng tôi đang tranh giành, đang đe dọa.
Đáng tiếc, lần này họ đã sai rồi.
Chúng tôi thật sự quyết định để hồn phi phách tán…
9
Hi Hòa thấy chúng tôi không lập tức nhảy xuống, nụ trên môi càng thêm đắc ý. Cô ta khinh bỉ :
“Ta đã mà, bọn họ nào dám nhảy thật? Ai lại tự sát mà rùm beng thế này? Cũng chỉ là trò hù dọa mà thôi.”
Diêm Vương hoàn toàn tin vào lời Hi Hòa, hắn chỉ thẳng vào tôi, giọng đầy uy nghiêm cảnh cáo:
“Lâm Vãn Vãn, ta đếm đến ba, tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn bước lại đây.”
“Ta đã cho ngươi trái tim Linh Lung, ngươi còn muốn gì nữa?”
“Ta ghét nhất là kẻ tham lam vô độ, trước khi ta thực sự nổi giận, hãy mau rời khỏi đó và cút về phòng của ngươi ngay!”
Phán Quan cũng lạnh lùng phụ họa, ánh mắt lạnh như băng thân tôi:
“Đồng Nhan, ta cũng đếm đến ba, lập tức quay về bên ta.”
“Đừng chọc giận ta, hậu quả ngươi sẽ không gánh nổi đâu.”
“… Một.”
“Hai.”
Phán Quan còn chưa kịp đếm đến "Ba," thân tôi đã không chút do dự ngã nhào vào chảo dầu sôi sùng sục.
Ánh mắt Phán Quan thoáng hiện sự rung , hắn định dịch chuyển, chỉ có thể bất lực ngọn khói xanh mỏng manh bốc lên từ chảo dầu.
Diêm Vương cuống quýt đưa tay về phía tôi:
“Nàng qua đây!”
Tôi khẽ lắc đầu, trong ánh mắt kinh hoàng của hắn, tôi nhảy một bước thật dài, lao thẳng vào chảo dầu sôi.
Lửa dữ ngay lập tức bủa vây, nỗi đau đớn và sự giải thoát đan xen trong lòng tôi.
Tôi nghe thấy tiếng Diêm Vương gầm lên, trong giọng lần đầu tiên lẫn cả sự sợ hãi:
“Lâm Vãn Vãn!”
Âm thanh ấy vang vọng trong gió, tôi đã không còn để tâm nữa.
Ngọn lửa cuốn lấy tôi, tôi cảm nhận cơ thể mình dần tan biến trong nhiệt độ khủng khiếp.
Trong giây phút cuối cùng, tôi thấy Diêm Vương cố lao về phía tôi, bị Hi Hòa giữ chặt:
“La ca ca, chàng không thể qua đó, chàng sẽ bị thương!”
Diêm Vương khựng lại, ánh mắt của hắn dao giữa tôi và Hi Hòa, cuối cùng dừng lại trên gương mặt ta.
Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi hoàn toàn nguội lạnh. Tôi nhắm mắt lại, để cơ thể chìm sâu vào bóng tối vĩnh hằng.
Cơ thể tôi hóa thành một làn khói xanh, hòa quyện với làn khói của thân.
Cả hai chúng tôi bị gió cuốn đi, trôi dạt về cuối con đường Sinh Hoàn, nơi một nguồn sức mạnh ấm áp đang vẫy gọi chúng tôi.
10
Khi ở nhân gian, đúng vào lúc bác sĩ tuyên bố chúng tôi suy tạng, qua đời, tôi và thân đã tỉnh lại một cách diệu kỳ.
Thật giống hệt giấc mơ của ấy, không chỉ sống lại, mà sức khỏe của chúng tôi còn tốt hơn trước đây.
Tin tức này nhanh chóng lan truyền, các phóng viên ùn ùn kéo đến phỏng vấn, mong tìm hiểu bí ẩn về sự hồi sinh kỳ lạ của chúng tôi.
Mỗi ngày, chúng tôi đều bận rộn với những buổi phỏng vấn, ký hợp đồng quảng cáo, khiến gia đình vốn giàu có lại càng thêm giàu có.
Những công tử nhà giàu, thiếu gia hào môn cũng ra sức tiếp cận, chúng tôi chỉ xem họ là trò tiêu khiển, tuyệt không lòng.
Tình ? Chúng tôi đã bị nó tổn thương một lần, sao có thể để mình vấp ngã lần nữa?
Một ngày nọ, thân hào hứng rằng ấy lại mơ, lần này là giấc mơ chúng tôi viết lại câu chuyện đời mình thành tiểu thuyết và đăng tải lên mạng.
Trong giấc mơ, độc giả phẫn nộ trước hai gã "tra nam" Diêm Vương và Phán Quan, thậm chí mắng chửi Hi Hòa đến tơi bời.
Những oán khí ấy đổ dồn về địa phủ, nên hỗn loạn lớn chưa từng có. Bạn thân hỏi:
“Chúng ta có nên viết không?”
Tôi trầm ngâm, địa phủ hỗn loạn, thiên đạo ắt sẽ phát giác sự bất thường của Hi Hòa. Đến lúc đó, Diêm Vương và Phán Quan còn bảo vệ ta sao?
Dù đã sống lại, không có nghĩa chúng tôi sẽ tha thứ. Bởi thể chất đặc biệt, linh hồn chúng tôi từng bị đưa xuống địa phủ, giúp họ trấn áp trăm quỷ.
Tôi :
“Viết, nhất định phải viết!”
Thế là, chúng tôi biến trải nghiệm của mình thành tiểu thuyết, đăng tải trên khắp các trang mạng.
Cuốn sách nhanh chóng bão, chuyển thể thành phim ngắn và cả phim truyền hình.
Bạn thấy sao?