Tôi dồn chút thần lực còn sót lại, phát tín hiệu cầu cứu đến chủ quản đạo luân hồi. Tôi hy vọng hắn có thể vào ân tôi từng cứu mạng hắn mà giúp tôi và thân thu hồi hồn phách, để chúng tôi vào luân hồi.
Nhưng bên đạo luân hồi không có bất kỳ tin tức nào. Và khi tôi tuyệt vọng nhất, Diêm Vương lại xuất hiện.
Hắn bước đến trong ánh trăng, khi thấy dáng vẻ tàn tạ của tôi, ánh mắt hắn dường như lóe lên một tia lòng. Nhưng ngay sau đó, hắn hất tay xua đi đám ác quỷ xung quanh, đến bên tôi, ánh mắt không còn chút không nỡ nào, chỉ là vẻ lạnh lùng tôi quen thuộc.
Hắn :
“Vãn Vãn, ngươi biết sai chưa?”
Tôi lau đi vết máu trên mặt, đôi mắt đỏ hoe, cay đắng hắn:
“Tôi trả thù cho người thân mình, có gì sai?”
“Hi Hòa để thu hút sự ý của các ngươi, không ngừng khiêu khích chúng ta, các ngươi lại ngơ, còn trách bọn ta ngạo mạn.”
“Ngươi từng , Tây Tây là gia đình của chúng ta, tại sao ngươi lại dung túng kẻ khác gọi nó là súc sinh?”
“Nó từng hy sinh tính mạng cứu ngươi, gãy vài khúc thần cốt, ngươi đều quên hết sao?”
Hàng mi của La Sinh khẽ , dường như hắn nhớ lại ân cứu mạng của Tây Tây. Nhưng ngay sau đó, hắn lạnh, giọng không chút do dự:
“Hi Hòa chỉ là đứa trẻ con bướng bỉnh, nàng ấy không cố ý đối đầu với các ngươi.”
“Nhưng ngươi và Đồng Nhan, tàn nhẫn hiểm độc, cố thả con súc sinh đó ra, Hi Hòa kinh sợ đến mức hồn phách bất ổn.”
“Bây giờ, chỉ có linh hồn thuần khiết mới có thể giúp nàng ấy phục hồi.”
Nói rồi, hắn đưa tay hướng đến trái tim tôi. Tôi gắng sức nắm chặt tay hắn, nghiến răng hỏi:
“La Sinh, ngươi thực sự muốn ta chết sao?”
Nếu linh hồn bị lấy đi, dù hồn phách có tản đi, kiếp sau tôi cũng chỉ là một kẻ ngu đần.
La Sinh vuốt ve gương mặt tôi, tay kia siết chặt trái tim tôi. Giọng của hắn nhẹ nhàng ẩn chứa sự quyết tuyệt không thể phản kháng:
“Ta không để ngươi chết. Hi Hòa không thể gặp nguy hiểm, nàng ấy phải quay về Thiên Giới, hồn thể nhất định phải ổn định.”
“Ngươi là linh thể thuần túy trời sinh, chỉ có hồn phách của ngươi mới giúp nàng ấy phục hồi như cũ.”
“Nương tử à, đừng ta khó xử.”
Tôi trừng lớn mắt, người đàn ông từng thề non hẹn biển với mình. Trăm năm qua, hắn chưa bao giờ gọi tôi thân mật như thế. Giờ đây, một tiếng "nương tử" này lại dành cho một người khác.
Tôi dùng ánh mắt cầu xin La Sinh:
“Hai trăm năm trước, ngươi vì tu luyện thần lực mà tẩu hỏa nhập ma, ta từng tự tay khoét nửa trái tim mình để giúp ngươi trừ ma.”
“Giờ ta chỉ còn nửa trái tim này, ngươi không thể lấy đi nó.”
Nửa trái tim này, tôi chỉ muốn giữ lại cho bản thân.
Ánh mắt La Sinh lóe lên tia chán ghét, giọng lộ rõ vẻ không kiên nhẫn:
“Ta đã rồi, Hi Hòa cần nửa trái tim này.”
“Chờ khi cứu sống nàng ấy, ta sẽ thay ngươi bằng Thất Khiếu Linh Lung Tâm, để ngươi có một trái tim trọn vẹn.”
Tôi điên cuồng lắc đầu từ chối, nước mắt nhòa tầm . Nhưng La Sinh không chút lòng, hắn siết chặt tay, bất chấp tiếng khóc và lời van xin của tôi, cưỡng ép rút nửa linh hồn đó ra.
Khoảnh khắc ấy, tôi há miệng, hướng mắt về ánh trăng bàng bạc. Con ngươi giãn dần, âm phong gào rít trong lồng ngực đẫm máu của tôi.
Tôi không thể hét, không thể khóc, thân thể hồn phách của tôi dần trở nên trong suốt.
La Sinh dùng pháp thuật miễn cưỡng giữ lại hồn phách tôi, rồi vội vã rời đi.
Tôi theo linh hồn của mình, chứng kiến hắn dùng nó để trị thương cho Hi Hòa, không tiếc hao tổn trăm năm tu vi của chính mình.
Họ tựa sát vào nhau, y phục xộc xệch.
Cảnh tượng đó còn đau đớn hơn gấp vạn lần nỗi đau bị khoét hồn.
Tôi chỉ mong lúc ấy có thể móc mắt mình ra, La Sinh không cho phép.
Hắn đặt cây roi bên cạnh, mỗi ngày dùng thần quang soi sáng hồn phách tôi, nó ổn định trở lại. Sau đó, tôi tiếp tục chịu đựng ác quỷ cắn xé, giày vò.
Người đàn ông này đã cho tôi biết thế nào là tuyệt thực sự.
6
Trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày giày vò, cuối cùng La Sinh cũng đặt vào lồng ngực trống rỗng của tôi một trái tim Thất Khiếu Linh Lung.
Hắn với tôi, Hi Hòa đã tỉnh lại, ta rộng lượng không so đo với chúng tôi nữa. Vì , hắn giữ lời hứa, đưa tôi ra khỏi Quỷ Vực, giúp tôi trấn an hồn phách.
Vừa trở lại Diêm Vương Điện, tôi lập tức tìm đến bảo vật bí mật của mình – chiếc vòng khóa hồn – và đeo nhanh vào cổ tay.
Sau đó, tôi tắm trong máu Kỳ Lân, khôi phục lại vài phần thần lực.
Hôm ấy, nhân lúc La Sinh lại đi thăm Hi Hòa, tôi lặng lẽ bước vào nơi sâu nhất của địa ngục, giải cứu người thân từ tay lũ tiểu quỷ.
Bạn thấy sao?