Tây Tây là thú cưng của chúng tôi nuôi dưỡng, khi còn sống nó rất ngoan, nó như người nhà của chúng tôi .
Sau khi nó chết đến địa phủ, sợ chúng tôi đơn, nó đã tự nguyện từ bỏ cơ hội đầu thai, ở lại bên cạnh chúng tôi.
Năm trăm năm qua, chúng tôi ở trong môi trường xa lạ này, nhờ có sự bầu của nó, giống như tìm niềm an ủi nhỏ nhoi.
Tôi và thân vốn định trước khi hồn thể tan biến, sẽ đưa Tây Tây đi chuyển kiếp, sống một cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng giờ đây, đường luân hồi của nó đã bị Hi Hòa một kiếm chém đứt rồi.
Chúng tôi mất đi người thân duy nhất của mình, sao lại không đau khổ cho ?
Vậy mà ta còn tỏ vẻ tủi thân, khiến cho tên Phán Quan ngu muội này đau lòng không thôi?
Bạn thân thấy cảnh này, liền gào thét trong vô vọng:
“Nói láo! Tây Tây căn bản không có chạm đến , là cố ý dùng pháp thuật đánh nó, vì thế nó mới bị hốt hoảng chạy loạn.”
Dáng vẻ của Hi Hòa như bị dọa sợ, nấp ở phía sau lưng Phán Quan, lí nhí : “Ta đã mất đi pháp thuật từ lâu, người đừng có đặt điều bậy để lừa gạt mọi người.”
“Nếu ngươi đố kỵ nghĩa giữa ta và Phán Quan đại nhân thì cứ thẳng, hà cớ gì phải lợi dụng tiểu súc sinh để hãm ta?”
“Lần này ta rộng lượng, tha thứ cho ngươi đấy, đừng có lần sau nữa.”
"Cái đồ miệng mồm dối trá, hôm nay tôi phải khiến nợ máu trả bằng máu!" Bạn thân tôi quá tức giận, dùng hết sức vùng vẫy để thoát khỏi sự trói buộc của Phán Quan, lao thẳng về phía Hi Hòa.
Nhưng chưa kịp đến gần thì đã bị tên khốn đó dùng phép đẩy người ấy xuống đất, hắn dùng chân đạp thật mạnh lên tay , khiến ở trước mặt chúng quỷ nhếch nhác mất mặt.
Cô ấy đau khổ, nước mắt tuôn trào chất vấn người đàn ông mà mình sâu đậm:
“Thôi Sinh, Tây Tây là người nhà của em mà, từng sẽ bảo vệ nó suốt kiếp, tại sao giờ đây lại bao che cho ta?!”
Phán Quan càng đạp mạnh thêm, lạnh lùng đáp: “Súc sinh không xứng người nhà của ta, ngươi thân là thê tử của ta, vốn phải yên phận thủ thừa, chứ không phải ngang ngược hống hách như thế.”
“Ta đã từng , không ai có thể đến Hi Hòa, kể cả ngươi cũng không.”
Bạn thân tôi đau đớn Phán Quan, ấy nhoẻn miệng khổ:
“Tây Tây từng cứu mạng của ! Là chính tay độ thần quang cho nó, chính miệng nó là người nhà quan trọng nhất của chúng ta.”
"Bây giờ vì muốn Hi Hòa vui, lại nhẫn tâm để cho ta người nhà của mình, Thôi Sinh, đến cả súc sinh cũng không bằng!"8
Sắc mặt của Phán Quan trùng xuống, trực tiếp cầm cây bút Phán Quan cắm thẳng vào giữa lòng bàn tay ấy.
Bạn thân tôi ngẩng đầu lên gào thét thảm thương, mà Hi Hòa lại đứng một bên nở nụ đắc ý.
"Biết lỗi chưa? Nếu như biết rồi thì mai tạ lỗi với Hi Hòa tiên tử, nếu không ta sẽ nhốt ngươi vào tầng mười tám quỷ ngục." Phán Quan với giọng điệu uy hiếp.
Sắc mặt thân tôi trắng bệch, ấy nở nụ đau khổ:
“Ban đầu, là chính tôi cứu ở tầng mười tám, bây giờ muốn trả tôi về, cũng xem như là quay về với điểm xuất phát rồi.”
“Nếu có thể, tôi chẳng thà chưa từng cứu , cũng không tin vào những lời ngon tiếng ngọt từ mà ở lại địa phủ.”
Phán Quan xấu hổ hóa giận, ra lệnh cho quỷ sai chuẩn bị dẫn thân tôi đi.
Tôi vung sợi roi dài, trực tiếp đánh thẳng vào tay hắn, chắn ở phía trước ấy, rồi lại quất thêm hai roi lên người Phán Quan, khiến hắn nhếch nhác chỉ biết né tránh.
“Thương tích trên người Đồng Nhan, tôi bắt phải trả lại gấp vạn lần!”
Sắc mặt của hắn trùng xuống, lạnh lùng tôi, hắn tức giận, không dám lên tiếng.
Dù sao tôi cũng là vợ Diêm Vương, cho dù Diêm Vương không thích gì tôi thì tôi cũng là cấp trên của hắn.
Bạn thân siết chặt lấy tay tôi, run rẩy khóc nức:
“Hi Hòa khiến cho Tây Tây hồn xiêu phách tán thì thôi đi, ta còn vứt xác của Tây Tây xuống chảo dầu, đem chia cho quỷ sai ăn.”
“Vãn Vãn, tớ cũng muốn ta phải có kết cục như thế!”
Tôi khóa thân tôi vào trong tháp Dưỡng Hồn, an ủi :
“Ngoan, tớ sẽ khiến ta có kết cục thê thảm hơn Tây Tây, cậu đừng chuyện nữa, yên tâm mà dưỡng hồn nhé.”
Câu này sặc mùi chóc.
Chúng quỷ đều biết, Tây Tây là người nhà của chúng tôi.
Ngay khi tôi vung roi lên, Phán Quan trực tiếp khởi sát trận, căng thẳng kéo Hi Hòa ra sau che chắn.
Hắn cũng tự biết, khi tôi và Diêm Vương thành thân, Thiên Đình đã tặng sợi roi đánh hồn này cho tôi, uy lực của nó, đến cả thần tiên cũng phải sợ.
Vừa nãy khi vung roi vào người hắn, tôi chưa dùng đến thần lực.
Bạn thấy sao?