Chúc Anh Răng Long [...] – Chương 2

Đồng Nhan truyền âm ngàn dặm để hỏi chủ quản trong đạo luân hồi về chuyện đầu thai.

Ông bảo rằng hồn phách của chúng tôi không ổn, rất dễ bị xóa đi ký ức hoặc bị đánh vào đạo súc sinh, vĩnh viễn không thể tương phùng, khuyên chúng tôi phải suy nghĩ thật kỹ.

Ánh mắt của tôi dừng tại nơi có bóng dáng ai đó đang ngồi trên ngai Diêm Vương cùng Hi Hòa tiên tử, bỗng chốc tôi trầm mặc không thốt nên lời.

Tôi từng vì muốn có thể cùng hắn sánh vai ngồi trên bảo điện mà tốn biết bao nhiêu công sức.

Nhưng hắn lúc nào cũng trách móc và nghiêm khắc, tôi chẳng ra thể thống gì.

Hắn , bảo tọa chỉ có mỗi Diêm Vương ngồi, cho dù là vợ thì cũng không trái quy tắc.

Xem ra giờ đây, nữ chủ nhân của bảo tọa, trước giờ đều không phải là tôi.

Lòng tôi chợt nhói lên, vào hồn thể đang dần trong suốt, rồi lạnh nhạt : “Tôi chỉ muốn rời khỏi đây, rời khỏi ta.”

2.

Chúng tôi đã chịu đựng đủ rồi, thế là hai đứa kéo nhau đi tìm chủ quản đạo luân hồi, cầu đầu thai chuyển kiếp bắt đầu lại tất cả.

Nhưng ông lại lộ ra vẻ khó xử: “Hai người đều là phu nhân của Phán Quan và Diêm Vương, ta nào dám tự ý chủ chứ?”

“Hồn thể của hai người rất yếu, trước giờ luôn dùng pháp bảo của Diêm Vương và Phán Quan nuôi dưỡng, lỡ như trong lúc luân hồi xảy ra chuyện gì, ta thật không gánh nỗi.”

Bản thân chúng tôi cũng không nỡ đánh mất đi gắn bó qua bao nhiêu năm, nên đã quyết định đợi đến lúc hồn thể tự tan biến, lúc đó mới đi đầu thai.

Năm ấy Diêm Vương và Phán Quan vì muốn giữ chúng tôi ở lại, đã từng hứa hẹn khi hồn thể chúng tôi tan biến, liền có thể trùng sinh.

Lúc đó tôi và thân đã thề thốt với nhau, chúng tôi sẽ mãi mãi không rời khỏi.

Nào ngờ, lại chính hai người đó phản bội trước.

Những ngày tháng tiếp theo, hai người đó vẫn như cũ cứ vây quanh chăm sóc cho Hi Hòa tiên tử, bận rộn đến mức không màng thế sự.

Còn tôi với Đồng Nhan, dẫn theo cún cưng Tây Tây dạo chơi khắp nơi, muốn bù đắp lại khoảng thời gian mà bản thân đã lãng phí.

Chúng tôi không muốn có bất kỳ qua lại với Hi Hòa tiên tử, ta cứ thích hấn với chúng tôi.

Hi Hòa tại chợ Quỷ Vực đã vu khống Tây Tây đụng trúng ta, muốn chết Tây Tây.

Sau khi bị chúng tôi chặn lại, ta còn tỏ ra không phục:

“Để xem các ngươi có thể bảo vệ cho con súc sinh này đến khi nào!”

Chúng tôi không để tâm mấy đến lời của ta, cứ nghĩ ta nhất thời suông mà thôi.

Nhưng mười ngày sau, ta lại đem đến cho chúng tôi ‘một bất ngờ lớn’.

3.

Hôm đó, chúng tôi như cũ không muốn thấy hai tên ngốc đó cứ vây quanh Hi Hòa, nên đã lẻn ra ngoài phố ăn uống U Đô để vui chơi.

Khi tiệc tối bắt đầu, chúng tôi mới tạm biệt trở về.

Vì tôi phải vào phòng lấy chút đồ, nên đã lỡ mất chút thời gian.

Kết quả, khi vừa đi đến cửa điện Diêm Vương, liền nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết của thân tôi.

Lòng tôi như lửa đốt xông vào, vừa hay chụp cơ thể đang rơi xuống của ấy.

Cả người đều là vết thương, hồn thể lại trong suốt mờ nhạt hơn vài phần.

"Xảy ra chuyện gì thế này?" Tôi sốt ruột hỏi.

Bạn thân tôi vùng vẫy đứng dậy, dùng hồn hóa kiếm, giận dữ lao thẳng về phía Hi Hòa đang đứng:

“Hi Hòa! Trả mạng đây!”

Mấy trăm năm qua, tôi chưa từng thấy thân tôi lại phẫn nộ như thế, ấy thà để hồn xiêu phách tán, cũng muốn Hi Hòa cho bằng .

Nhưng tên Phán Quan chỉ vung nhẹ cây bút, đã khiến cho thân tôi ngã nhào xuống đất.

Hi Hòa run sợ trong lòng Phán Quan, giống như một kẻ thắng lợi, khóe môi ta nhếch lên như đang nhạo thân tôi.

"Đồng Nhan, đừng khiêu khích giới hạn của ta." Phán Quan lạnh lùng cảnh cáo.

Bạn thân tôi hắn, khuôn mặt đầy đau khổ, ấy còn kia kịp khóc than, thì đã bị người khác cướp lời.

“Không trách Đồng Nhan nương, nàng không biết ta sợ chó, cho nên đã không trông chừng kỹ tiểu súc sinh, vì thế ta mới bị kinh sợ.”

“Mấy ngày trước, tiểu súc sinh này đã ta bị ngã, ta đã không chấp nhất rồi, hôm nay ta thật sự quá sợ hãi, cho nên mới hủy đi ba hồn bảy phách của nó.”

“Đồng Nhan nương bảo xem chó đó như người nhà, nên mới thủ với ta, ta không hiểu, sao nàng có thể xem súc sinh là người nhà chứ?”

Tôi bàng hoàng viên ngọc sáng bay lơ lửng trong không trung, đó chính là hồn phách của Tây Tây sao?!

Viên ngọc sáng đó bay quanh người tôi vài vòng, cuối cùng cũng tan biến mất.

Tôi phun mạnh một ngụm máu tươi, nhuốm đỏ cả điện Diêm Vương, màu máu đỏ ngầu như đôi mắt giận dữ của tôi hiện giờ.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...