Chu Vũ & Hạ [...] – Chương 16

27Bốn năm đại học, tôi và Hạ Trì có cảm rất tốt.Tuy không học cùng trường, trường rất gần nhau, Hạ Trì gần như ngày nào cũng đến tìm tôi.Gần tốt nghiệp.Tôi muốn ăn tôm hùm đất, buổi tối Hạ Trì liền dẫn tôi đến một quán ăn nổi tiếng trên mạng.Tôm ướp lạnh, tôm cay, tôm sốt tỏi, gọi một bàn đầy.Tôm hùm đất mùa hè đương nhiên phải uống kèm chút bia lạnh mới đã.Chúng tôi uống rất nhiều, cũng rất nhiều chuyện.Không biết thế nào, lại về quá khứ.Tôi truy hỏi Hạ Trì rốt cuộc thích tôi từ khi nào, Hạ Trì không trả lời, ngược lại bảo tôi đoán.Tôi suy nghĩ kỹ lại."Ở trong lớp học, lúc vô hôn ?"Hạ Trì lắc đầu, "Sớm hơn."Sớm hơn?"Vậy, sau tòa nhà dạy học, lúc giúp em đánh Bùi Xuyến?""Còn sớm hơn nữa."Tôi uống một ngụm bia, "Không lẽ chuyển trường là vì em?"Anh ấy , "Cũng không phải.""Ngày đầu tiên chuyển trường, em chạy bộ bị ngã, lúc tất cả mọi người nhạo em, Bùi Xuyến đưa cho em một tờ giấy, lúc đó em cậu ta, trong mắt sắp nở hoa đào rồi."Sắc mặt tôi sượng lại, không lên tiếng."Theo quan sát, tờ giấy đó em còn không nỡ dùng, cẩn thận cất vào ngăn bàn.""Nhưng em có biết Bùi Xuyến với người khác thế nào không?"Tôi lắc đầu."Cậu ta , chẳng qua chỉ là một tờ giấy dùng bẩn rồi gấp lại, cậu ta dám chắc em còn không nỡ dùng."Lúc đó, nhật ký của tôi còn chưa bị công khai, loại người như Bùi Xuyến, đã quen với việc con thích và theo đuổi, sao có thể không nhận ra tôi thích ta.Hạ Trì vừa bóc tôm hùm đất, vừa tôi."Lúc đó đã nghĩ, này ngốc thật, vẫn luôn nghĩ có nên cho em biết không.""Nghĩ mấy ngày, cũng không nghĩ ra kết quả, ngược lại bất giác quan sát em mấy ngày, càng quan sát càng cảm thấy, này rất khác biệt."Anh ấy bỏ thịt tôm đã bóc vào đĩa trộn với nước sốt, sau đó đẩy đĩa đến trước mặt tôi.Tháo găng tay, ấy dùng khăn ướt lau tay, rồi nghiêng người nhéo má tôi."Hơn nữa, không biết tại sao, luôn cảm thấy em mềm mại, nhút nhát, có một sự thôi thúc muốn bảo vệ em.""Mặc dù, Chu Chu nhà chúng ta rất lợi , rất nhiều lúc không cần bảo vệ."Không phải là cặp đôi mới nhau, kỳ lạ là, nghe ấy những lời này, tôi vẫn cảm thấy có chút đỏ mặt.Không muốn để ấy ra sự xấu hổ, tôi vội vàng uống một ngụm bia lạnh lớn.Kỳ lạ.Lạnh buốt vào miệng, hơi rượu ngược lại bốc lên nóng rực.Tôi uống rượu ừng ực, sau đó chống cằm ấy."Hạ Trì.""Hửm?"Người kia dừng tác bóc tôm cho tôi, "Sao thế?"Mà tôi chằm chằm vào đôi tay thon dài đẹp đẽ kia, ôm mặt cảm thán,"Nhìn đôi tay này, thon dài mạnh mẽ, dùng để bóc tôm đúng là đáng tiếc."Hạ Trì ngẩn ra hai giây.Người này hiểu ngay trong tích tắc.Không hề do dự, ấy gọi phục vụ, gói hết số tôm hùm đất còn lại, khoác vai tôi thanh toán rồi rời đi.Tôi thật sự uống hơi nhiều.Không hiểu sao lại nghiêng đầu ấy, "Đi đâu thế?""Về nhà."Về nhà?"Thành phố A cách nhà xa lắm."Nửa tiếng sau, tôi mới biết ——Cái gọi là về nhà của ấy, là đưa tôi đến nhà nghỉ.Yêu nhau mấy năm, đây không phải lần đầu tiên, hơi rượu trong người kêu gào, tôi mà lại có chút căng thẳng.Nhưng Hạ Trì căn bản không cho tôi cơ hội căng thẳng.Cửa vừa đóng lại.Anh ấy đặt hộp đồ ăn xuống, đè tôi lên cửa.Nụ hôn mãnh liệt rơi xuống.Tôi giơ tay khoác lên cổ ấy, không quá vụng về đáp lại.Trong phòng không bật đèn, bóng tối và men rượu tác lẫn nhau, khuếch đại vô hạn mọi giác quan.Tay Hạ Trì vén áo lên, đột nhiên hỏi tôi một câu không đầu không đuôi: "Bài thơ em thích nhất là gì?"Tôi không hiểu sao.Nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời ấy." Gió xuân hây hẩy đêm rồiNgàn cây lê điểm trắng ngời nở hoa." “

 

( hai câu thơ trong bài thơ “Bạch tuyết ca tống Vũ phán quan quy kinh 白雪歌送武判官歸京 • Bài hát tuyết trắng tiễn phán quan họ Vũ về kinh)

Bài thơ này có chút hợp cảnh.Bên tai vang lên tiếng khẽ của Hạ Trì, ngón tay cái lướt qua, ấy , "Thơ hay."Nụ hôn dày đặc rơi xuống.Một câu hai ý.Mặt ngọc đơn lệ chứa chan, Hoa lê một cành xuân đẫm mưa.Từ đó về sau, tôi không thể đối diện với hai câu thơ này nữa.(Toàn văn hoàn) 

 

 

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...