Cam Việt, vừa ra khỏi cổng trường, đã vào đồn cảnh sát.Chắc ta chưa từng nghĩ tôi sẽ báo cảnh sát.Dù sao, ta đã sớm uy h.i.ế.p tôi, chỉ cần tôi dám báo cảnh sát, ta sẽ cho vô số người xem "ảnh nóng" của tôi.Nhưng tôi không quan tâm.Tôi là người bị , tôi không cần cái gọi là lòng tự trọng sau khi bị .Ba năm cấp ba, tôi vì mục tiêu của mình mà liều mạng phấn đấu, đối xử với mọi người chân thành, chưa từng chuyện gì trái lương tâm.Ảnh lúc đó cũng là do đám nữ sinh đó ức h.i.ế.p tôi, chặn tôi trong nhà vệ sinh nữ, ép tôi lột quần áo, nhân lúc tôi không ý chụp trộm ảnh tôi chỉ mặc đồ lót.Người nên cảm thấy xấu hổ là những kẻ bắt nạt, là những kẻ xem ảnh rồi lời thô tục.Không phải tôi.20Tối hôm đó, bố mẹ Cam Việt đến nhà chúng tôi xin lỗi.Cam Việt thừa hưởng nhan sắc của mẹ ta.Mẹ Cam trông rất trẻ, vẻ mặt chân thành xin tôi tha cho con bà ta, đồng thời ngầm ám chỉ, chỉ cần ngày mai tôi rút đơn kiện, chọn hòa giải, họ sẽ cho tôi một khoản tiền cảm ơn hậu hĩnh.Bà ta đỏ mắt cầu xin tôi, ——Trong mắt bà ta, tôi chỉ thấy sự căm ghét và khinh miệt.Không hề có chút tự trách và áy náy nào sau khi con mình chuyện quá đáng.Thậm chí khi bà ta có thể bồi thường cho chúng tôi hai trăm nghìn tệ, đều hơi hất cằm, ngầm mang theo giọng điệu bố thí.Khiến tôi có chút buồn .Nhưng, còn chưa đợi tôi lên tiếng, mẹ tôi đã đỏ mắt đuổi hai người ra khỏi nhà, đồ đạc cầm trong tay, đều bị mẹ tôi ném ra ngoài.Tôi chưa từng thấy bà ấy nổi giận lớn như .Cây cán bột vừa vớ bị bà ấy ném thẳng ra ngoài, đập vào vai mẹ Cam, khiến bà ta hét lên một tiếng đau đớn.Hai người gần như chạy trối chết.Sau đó, mẹ ôm tôi khóc rất lâu.Mẹ tôi là một người phụ nữ rất dịu dàng, phần lớn thời gian, bà ấy thậm chí có thể là có chút yếu đuối.Trước đây tôi cũng từng thử với bà ấy về việc tôi bị bắt nạt, bị ức h.i.ế.p ở trường, bà ấy chỉ nhẹ nhàng khuyên tôi, đừng gổ với học, đừng rắc rối, nhường nhịn một chút, tôi nên tập trung vào việc học.Vì , sau này những lúc bị bắt nạt, tôi không với bà ấy nữa.Nhưng tôi cũng không trách bà ấy.Bà ấy rất bận, bận kiếm tiền nuôi tôi một mình, bà ấy từ nhỏ đã nuông chiều, hồi nhỏ ông ngoại tôi chiều, kết hôn rồi bố tôi chiều, trước đây là người đến trầy da một chút cũng đỏ mắt nũng với người khác.Nhưng sau này bố tôi mất, bà ấy vì nuôi tôi mà đi , chịu rất nhiều uất ức, có lúc nửa đêm tỉnh dậy, tôi sẽ thấy bà ấy một mình trong phòng lén lau nước mắt.Mục tiêu cuộc đời tôi luôn rất rõ ràng, liều mạng học tập, thi đỗ đại học lý tưởng, học lên cao, đi .Nuôi mẹ tôi.Vì , những lúc bị lập, bị bắt nạt hồi cấp ba, tuy cũng trở thành khoảnh khắc đen tối trong ký ức thanh xuân của tôi, cũng ít nhiều trong đêm khuya hóa thành cơn ác mộng quấn lấy tôi, ——Chúng chưa từng hủy hoại tôi.Ngược lại, chúng càng tôi củng cố thêm tinh thần học tập thật chăm chỉ.Tôi biết mình không thông minh, không xinh đẹp, cũng không có xuất thân tốt, tôi là bình thường nhất trong đám đông, tôi muốn thay đổi số phận, chỉ có thể dựa vào bản thân.Tôi không cảm ơn khổ ải.Nhưng tôi cảm ơn bản thân đã kiên trì trong lập và bắt nạt.……Điểm thi đại học có rồi, tôi vượt trội, từ top 10 ổn định của khối, nhảy vọt lên thành thủ khoa toàn trường, thậm chí là thủ khoa của thành phố chúng tôi.Hôm đó.Nhìn điểm số trên máy tính, tôi không một lời.Nhưng lặng lẽ đỏ mắt.Hơn nữa, mấy ngày nay tôi còn nhận một tin tốt——Cam Việt bị kết án.Cô ta đi học muộn hơn một chút, lại từng lưu ban, khi thi đại học đã 20 tuổi rồi, cảnh sát điều tra, ta ép tôi chụp ảnh nhạy cảm, dùng nó để uy hiếp, và phát tán trái phép.Vì tiết nghiêm trọng, cuối cùng bị kết án hai năm.Mẹ Cam Việt gần như phát điên.Bà ta bắt đầu bôi nhọ tôi khắp nơi, con đã vào tù rồi, bà ta vẫn chưa học khôn, sau đó còn đồn đại khắp nơi, tôi có thể đỗ thủ khoa, là có quan hệ với chủ nhiệm khối——Tin đồn nổi lên, ngay cả chuyện tôi đến gặp chủ nhiệm khối để xin lên biểu diễn văn nghệ cũng bị khui ra, bằng chứng.Tin đồn , tôi và chủ nhiệm đã ngoài năm mươi có quan hệ mờ ám, chủ nhiệm bỏ tiền ra giúp tôi học thêm, giúp tôi mua chuộc quan hệ.Thậm chí, mẹ Cam Việt còn đi khắp nơi với mọi người, bà ta tận mắt thấy tôi và chủ nhiệm đi khách sạn.Nói chung, tin đồn càng truyền càng ly kỳ.Thành phố nhỏ của chúng tôi, tin đồn chỉ cần mấy ngày là có thể truyền khắp nơi, mẹ tôi tức đến mức muốn đi tìm bà ta, bị tôi ngăn lại.Tôi không đi tìm bà ta, mà khóc lóc gọi điện báo cảnh sát.
Bạn thấy sao?