Chú ấy tên là Giang Tứ Nguyệt, năm nay 32 tuổi.
Khi tôi 12 tuổi tôi đã mất đi cha mẹ, sau đó tôi luôn ở nhà của ấy.
Chú ấy gặp ai cũng giới thiệu tôi là cháu , thậm chí còn ngày càng tạo khoảng cách giữa chúng tôi, điều này khiến trong lòng tôi rất khổ sở.
Làm cháu quá đủ rồi, bây giờ tôi chỉ muốn ấy thôi.
Tôi ở trong phòng của mình, đứng trước gương mà tức giận.
Trong gương, tôi không giống với những người phụ nữ mà ấy mang về, không có đường cong quyến rũ, cũng không khéo léo như họ để có thể khiến ấy thích.
Khi tôi đang tự dằn vặt chính mình thì tôi nhận một tin nhắn WeChat từ cùng phòng của tôi tên là Linh Linh.
“Nan Nan, tối nay mình ra ngoài, nếu mẹ mình có gọi hỏi thì nhớ mình ở với cậu nhé.”
Tôi trả lời ấy : “Được.”
Linh Linh chính là bậc thầy , mới năm hai đại học mà đã thay trai mấy lần, tôi rất ghen tị với ấy vì có thể xoay chuyển đàn ông trong lòng bàn tay.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi.
Tôi lại nhắn tin cho ấy, “Linh Linh, sao để cho một người đàn ông thích mình?”
Gửi xong tôi liền hối hận, đúng là quá hấp tấp mà.
“Thích sao, cậu thử tiếp cận người ta là sẽ biết đáp án.”
Tin nhắn trả lời của ấy cho tôi cảm thấy mơ hồ.
Tôi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng hiểu ý của ấy.
Tôi lục tủ lấy ra bộ đồ ren màu đen mà tôi đã mua từ lâu, vội vàng mặc vào.
Tôi soi gương, không dám thẳng chính mình trong gương.
Từ trước đến nay, tôi giáo dục rằng con phải biết giữ gìn lễ nghĩa và liêm sỉ, phải một ăn mặc kín đáo.
Nhưng khi nghĩ đến những người phụ nữ mà ấy mang về trong mấy tháng qua, thì tôi quyết tâm quấn khăn tắm và bước ra ngoài.
Bên ngoài rất tối, tôi lại không bật đèn, chỉ đi chân trần mà bước đến bếp.
Tôi ở trong bếp chần chừ, chờ đợi ấy đến.
Vì hút thuốc quá nhiều, cổ họng ấy không tốt, nửa đêm sẽ thường xuống bếp uống một ly nước.
Quả nhiên — tôi nghe thấy tiếng dép lê của ấy đang bước xuống cầu thang.
Tiếng bước chân càng gần, trái tim tôi càng đập nhanh theo từng bước chân của ấy.
Tôi tự nhủ rằng bản thân không lùi bước, quyết tâm kéo lỏng khăn tắm của mình một chút.
Khi ấy bước vào, tôi sẽ giả vờ ngạc nhiên, và khăn tắm sẽ tự nhiên rơi xuống.
Mọi thứ đều hoàn hảo không chê vào đâu .
Tôi mong đợi giây phút thấy ấy mất bình tĩnh…
Nhưng khi bước vào, tôi kêu lên một tiếng ngạc nhiên, khăn tắm chưa kịp rơi xuống thì một chiếc áo khoác vest đã bay tới, che kín tôi từ đầu đến chân.
Tôi choáng váng.
“Nửa đêm không bật đèn, định dọa ai?” Giọng ấy rất bình tĩnh, không rõ cảm .
Tôi chỉ kịp thấy mở tủ lạnh, lấy nước, uống ừng ực vài ngụm rồi quay người rời đi.
Trong suốt quá trình đó, tôi đứng nguyên tại chỗ, trong lòng không khỏi bất an.
Cuối cùng, tôi kéo xuống chiếc áo vest của , cùng với khăn tắm của mình.
“Giang Tứ Nguyệt, em không phải là trẻ con nữa, năm nay em đã 20 tuổi rồi.” Tôi lấy hết can đảm để vỡ mối Điểu hệ này.
“Em cũng đã trở thành phụ nữ rồi, không thấy sao?”
Tôi nhắm mắt lại thêm một câu.
Nhưng xung Điểuh im lặng.
Tôi mở mắt, trong bếp đâu còn bóng dáng của ấy nữa, chỉ còn tôi đứng đơn dưới ánh trăng, bóng hình phản chiếu đầy bi thương.
Chú ấy đi rồi?
Vậy là, vừa nãy tôi đã tỏ với không khí sao?
Tôi không biết phải diễn tả tâm trạng tồi tệ của mình lúc này như thế nào nữa.
Không lâu sau, tôi nhận một tin nhắn WeChat.
“Chú đi công tác, ngày mai sẽ để quản gia đưa cháu về trường.”
Nhìn màn hình điện thoại, lòng tôi lạnh lẽo.
Lần gặp lại ấy là nửa tháng sau, tại nhà bố mẹ của .
Trong khoảng thời gian này, ngoài việc gửi một hai tin nhắn hỏi tôi có tiền tiêu không, ấy không gì thêm cả.
Tôi muốn hỏi trực tiếp ấy tại sao lại trốn tránh tôi, không nhắn tin cho tôi.
Nhưng ấy lại nắm tay một người phụ nữ mang về nhà, trong bữa ăn, người phụ nữ gắp đồ ăn cho ấy, ấy cũng không từ chối.
Tôi cầm đũa mà không muốn ăn bất cứ thứ gì, cảm giác ghen tuông khiến tôi như muốn phát điên.
Tôi viện cớ đi vệ sinh và nhắn tin cho Linh Linh, “Nếu một người đàn ông nửa tháng không gọi điện cho cậu, WeChat cũng chỉ có một hai tin nhắn, điều đó có nghĩa là gì?”
“Anh ta không có hứng thú với cậu.” Tôi có thể tưởng tượng Linh Linh câu này chắc chắn như thế nào, “Rốt cuộc người đó là ai mà cậu vẫn chưa chinh phục ?”
Tôi chằm chằm vào màn hình điện thoại, lòng có chút đau.
Quả nhiên, không có hứng thú với tôi.
“Vậy một người đàn ông mang phụ nữ về nhà bố mẹ ăn cơm có ý nghĩa gì?” Tôi đặt niềm tin vào chút hy vọng cuối cùng này.
Nhưng ngay giây sau, hy vọng của tôi lại tan vỡ.
“Điều đó có nghĩa là ta đã xác định muốn cưới người phụ nữ này, muốn sống cả đời với ta, cậu đến nhà chàng trai đó ăn cơm rồi sao? Chúc mừng cậu nhé…”
Sau đó ấy gửi thêm một loạt tin nhắn, tôi không muốn xem, chỉ cảm thấy tim mình đang rỉ máu.
Tôi không tiếp tục ăn cơm nữa mà trốn vào phòng của .
Chú dường như không nhận ra sự khác thường ấy, cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Tôi cắn răng, cởi quần áo, khoác bừa lên mình một chiếc áo sơ mi của ấy rồi đi vào phòng tắm.
Tôi quyết tâm, đứng trước mặt ấy.
Chú ấy nằm trong bồn tắm, ban đầu nhắm mắt, như đang ngủ, vài giây sau mở mắt, thấy tôi thì có chút ngạc nhiên, sau đó cau mày.
Bị ấy chằm chằm, tôi cảm thấy bất an, tay chân không biết nên thế nào.
Lúc này, tôi rất sợ, sợ ấy thất vọng về tôi, sợ ấy giận dữ rồi không bao giờ gặp lại tôi nữa.
Chú chỉ xoa xoa thái dương, như đang cố nén cơn giận, một lúc sau lại trở nên bình tĩnh lạ thường.
“Sao không ăn cơm?”
“Không muốn ăn.” Tôi cắn môi, tôi ghét sự Điểu tâm thỉnh thoảng của ấy của , càng ghét sự lạnh lùng này của ấy, càng nghĩ càng giận, tôi trực tiếp hỏi: “Chú muốn cưới người phụ nữ dưới lầu sao?”
“…” Chú ấy ngẩn ra một lúc, đột nhiên thay đổi biểu cảm khuôn mặt trở nên nghiêm túc, “Đây không phải chuyện trẻ con nên Điểu tâm.”
“Tại sao là ấy?” Tôi nắm chặt tay, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
“Tại sao không phải là ấy?”
“Bởi vì…” Tôi cố cân nhắc xem có đáng để buông bỏ mọi thứ hay không, cuối cùng không thể kiềm chế mà mất hết lý trí, “Bởi vì em thích , em muốn ở bên .”
Chúng tôi im lặng trong vài giây.
Chú ấy bất lực thở dài, “Nan Nan, đừng loạn.”
“Em không loạn, em đang nghiêm túc.”
“Cháu biết mình đang gì không?” Chú ấy thẳng vào mắt tôi, “Chú là của cháu.”
“Anh không phải.” Tôi phản bác, “Anh và em không có Điểu hệ máu mủ, dựa vào đâu mà bắt em gọi là ?”
“…” Có lẽ là do đã bị tôi trúng tim đen, ấy nhất thời im lặng, chỉ phất tay, “cháu ra ngoài trước đi, thế này rất kì.”
“Em không ra.” Tôi không muốn lùi bước nữa, tôi cần một câu trả lời.
Có lẽ ấy bị tôi ép đến không thể gì khác, đột nhiên thay đổi giọng nhẹ nhàng, dỗ dành tôi, “Nan Nan… nghe lời một chút, ra ngoài trước, thế này không tốt cho cháu đâu.”
“Em không Điểu tâm.” Tôi vẫn bướng bỉnh.
“Hậu quả là sẽ có những thứ cháu không thể chịu nổi đâu!” Cuối cùng ấy nổi giận, đôi mắt đầy phẫn nộ, dọa cho tôi sợ hãi.
Mặc dù , tôi vẫn bướng bỉnh không muốn nghe lời của , đầu óc tôi nóng lên, không nghĩ ngợi gì liền lao vào bồn tắm.
Dưới lớp xà phòng là cơ thể nóng bỏng của ấy.
Giống như một kẻ ngốc, tôi đã tưởng tượng vô số lần về việc ở gần ấy như thế này, khi thực sự đã gần ấy như , tôi lại căng thẳng đến mức cơ thể không thể cử .
So với sự bồn chồn của tôi, Giang Tứ Nguyệt lại rất bình tĩnh.
Chú ấy càng bình tĩnh, tôi càng căng thẳng.
Cuối cùng, người lao vào là tôi, người căng thẳng đỏ mặt cũng là tôi.
“Không định dậy à?” Giọng ấy vang lên trên đỉnh đầu tôi, khàn khàn, có chút bất lực.
Tôi đưa tay ra muốn đẩy mình lên, không biết bám vào đâu để lấy lực, ngực, bụng, cánh tay, bám vào đâu cũng không thích hợp. Cuối cùng tôi bỏ cuộc, mặt mếu máo, “Em… không dậy .”
Chú ấy liếc tôi một cái, rồi , ngay sau đó kéo khăn tắm quấn chặt lấy tôi, nhấc tôi ra khỏi bồn tắm rồi đứng dậy, mặc áo choàng.
Sắp xếp xong cho bản thân, ấy lại đi tới đưa cho tôi khăn và máy sấy tóc, khuôn mặt không cảm dặn dò, “Sấy khô tóc, quần áo lát nữa dì Trương sẽ mang lên cho.”
Nói xong ấy định rời đi.
“Giang Tứ Nguyệt.” Tôi không thể không gọi ấy lại, tôi sợ ấy sẽ không bao giờ để ý đến tôi nữa.
Anh dừng lại, “Chuyện hôm nay, những lời hôm nay, sẽ coi như chưa nghe thấy, sau này đừng bướng bỉnh nữa.”
Nói xong ấy không do dự, bước ra khỏi phòng tắm.
Để lại tôi một mình đứng đó, nước mắt lăn dài trên má.
Sau đó Giang Tứ Nguyệt vẫn đưa tôi trở lại trường.
Tôi và ấy ngồi ở ghế sau xe, không với nhau lời nào.
Chú ấy có vẻ rất bận, điện thoại không ngừng reo.
Nhưng ấy hầu như không gì, chỉ thỉnh thoảng ừ một tiếng.
Rõ ràng thấy mắt tôi sưng đỏ vì khóc, không một lời an ủi, điều này tôi rất tức giận.
“Giang Tứ Nguyệt, không muốn chuyện với em đến sao?”
Chú ấy vừa cúp máy, chuông điện thoại lại reo, tôi không chịu nổi nữa.
Chú ấy ngẩn người một lúc, rồi đặt điện thoại xuống.
Điện thoại vẫn rung, bầu không khí trong xe cảm giác thật ngột ngạt.
“Nan Nan, cháu đã lớn rồi, có những chuyện không cần cháu cũng hiểu.” Chú ấy xoa xoa thái dương, rõ ràng chuyện này ấy rất khó xử.
“Em không hiểu, Giang Tứ Nguyệt, em không hiểu, tại sao em không thể thích , chỉ vì ba mẹ em nhờ nuôi lớn em, nên em chỉ có thể cháu của sao?”
Chú ấy không gì, chỉ im lặng tôi.
“8 năm qua, chẳng lẽ không có chút cảm nào với em sao?” Chú ấy càng im lặng, tôi càng muốn hét lên.
Chú ấy vẫn không trả lời, chỉ rút ra một điếu thuốc, nghiêng đầu châm lửa, hạ cửa kính xe xuống, ra ngoài mà “Không.”
“Anh…” Tôi vừa mở miệng, nước mắt lại không kìm mà rơi xuống, lời đó của ấy như một lưỡi dao sắc, xé nát trái tim tôi, “Anh dối.”
Chú ấy đột nhiên quay đầu tôi, ánh mắt rất phức tạp, hít một hơi thật sâu, rồi : “Nan Nan, cháu mới 20 tuổi, còn cả tương lai tươi đẹp, cháu rồi sẽ có bè, học
Bạn thấy sao?