9
Ba tháng sau, Trần Tuấn Vũ quay lại công ty.
Mấy ngày đó, Tống Thành trông có vẻ không vui. Tôi nghĩ là do ta chuyện, khi hỏi kỹ, hóa ra không phải.
Vừa về, Trần Tuấn Vũ đã xin nhân sự cho Nhậm Vi Vi vào .
"Nhậm Vi Vi bỏ bùa cậu ta rồi chắc?"
Tống Thành hừ lạnh: "Đầu óc Trần Tuấn Vũ đúng là bị lừa đá! Còn vào văn phòng xin xỏ. Anh bảo cậu ta ở nhà cũng không lấy lý do cảm ra , mà vì một người phụ nữ lại dám đe dọa !"
Tôi thở dài: "Hai người này đúng là trời sinh dành cho nhau."
Cuối cùng, Tống Thành bảo: "Giờ Nhậm Vi Vi thư ký cho Trần Tuấn Vũ."
Tôi vỗ vai : "Thế cũng tốt, hai người họ khóa chặt luôn đi."
Tống Thành lắc đầu không gì. Tôi biết lo tôi không vui, thực ra tôi lại nghĩ để Nhậm Vi Vi vào công ty càng hay.
Những người như ta phải để trong tầm mắt thì mới dễ bắt lỗi.
---
Một lần, tôi đưa tài liệu và cơm trưa tự nấu đến cho Tống Thành ở công ty. Món ăn không đẹp lắm, dù sao cũng không phải tôi ăn.
Ai ngờ, trên thang máy đến văn phòng Tống Thành, tôi gặp đúng Nhậm Vi Vi. Thật như thể câu chuyện cố sắp đặt .
"Tô Tô, lâu rồi không gặp."
Tôi chỉ khẽ gật đầu, không định đáp lời.
Cô ta tiếp tục: "Thấy tôi việc ở công ty của Tống Thành, không vui chứ gì?"
"Thì có gì mà không thoải mái? Tiền lương của là do Trần Tuấn Vũ chi trả mà."
"Chúng tôi có thể việc cùng nhau ở công ty, còn thì chỉ có thể ở nhà. Muốn gặp ấy, còn phải ấy đồng ý thì mới đến .
"Cô cũng chỉ có thôi."
Nhìn ánh mắt đắc ý của Nhậm Vi Vi, tôi chỉ muốn mở đầu ta ra xem bên trong có phải toàn là bóng xốp hay không.
"Nếu hôm nay tôi sẽ đuổi , nghĩ Trần Tuấn Vũ có giữ không?"
“Ting!”
Thang máy dừng lại, cửa mở.
Tôi chỉ ra ngoài, mỉa mai : "Đi đâu thì đi đi."
Nhậm Vi Vi tức giận đến mức trừng mắt tôi rồi bước ra khỏi thang máy. Tôi thở dài, lắc đầu. Người không có đầu óc, thế nào cũng thấy ngu ngốc.
---
Khi đưa tài liệu cho Tống Thành, tôi kể lại sự việc này.
Tống Thành biểu cảm khó tả: "Nhậm Vi Vi lúc sinh ra có phải quên mang theo não không?"
Tôi không thêm gì về ta, tiện miệng hỏi về tài liệu: "Đây là tài liệu gì mà cần gấp thế?"
"Dự án mới, cả nửa năm sau có kiếm tiền hay không đều phụ thuộc vào nó."
Tống Thành định giải thích về dự án mới, tôi thẳng thừng cắt lời:
"Anh nghe như thể em bắt đoán xem màu son của em là gì .
"Tha cho nhau đi."
---
Những ngày gần đây, Tống Thành rất bận. Anh đích thân dẫn dắt đội ngũ, dồn hết tâm sức vào dự án này.
Trước ngày đấu thầu, lại bảo tôi mang một tài liệu từ nhà đến. Nhìn qua có vẻ khẩn cấp, dặn tôi đưa thẳng vào phòng họp.
Trên đường ra, tôi cờ gặp Trần Tuấn Vũ đang cầm cà phê.
"Chị dâu? Đến đưa tài liệu cho Thành?"
"Ừ."
Tôi gật đầu, lướt qua ta.
Tối về, Tống Thành hiếm khi đen mặt như . Anh rất ít khi mang cảm công việc về nhà, hôm nay trông thực sự khó chịu.
"Sao thế? Tiến độ không suôn sẻ à?"
Anh múc cho tôi bát canh: "Không phải, chỉ là hy vọng tài liệu em đưa hôm nay sẽ không bao giờ phải dùng đến."
"Không dùng thì cần gì phiền em mang đến?"
"Là tài liệu giả, để cho người khác xem."
Rõ ràng, "người khác" này là "người em" tốt của – Trần Tuấn Vũ.
Tống Thành nhạt: "Trần Tuấn Vũ đang tiếp với đối thủ của công ty."
"Anh phải đề phòng cậu ta, nếu dự án này mà thất bại, sẽ mất trắng."
Tôi vỗ vai : "Mất cũng không sao, em có ít tiền."
"Anh không phải loại đàn ông ăn bám vợ!"
Tôi gật đầu: "Thế thì tốt. Em sẽ giữ tiền để tiêu cho mình."
Tống Thành cuối cùng cũng bật : "Không sao, tiền của đều để em tiêu."
Bạn thấy sao?